Năm 2004, trong tháng đầu tiên tôi mắc chứng mất ngủ, tâm thần mệt mỏi, con trai tôi và vị bác sĩ gia đình, khuyên tôi nên đi chơi, để tinh thần có lại được sự thanh thản, và sự vui vẻ trong lúc gặp lại một số họ hàng, bè bạn có thể sẽ đem giấc ngủ trở lại với tôi.

Trong thời gian gần hai tháng ở Hoa Kỳ, bệnh mất ngủ của tôi chẳng giảm mấy, mặc dầu có vui khi gặp vợ chồng của hai đứa em trai, và hai đứa em gái, cũng như một số đàn em cũ thời du học ở Nhật Bản. Em trai tôi chỉ cho tôi cách tập thể thao theo lối “Suối Nguồn Tuổi Trẻ”, “Phất Thủ”. Cũng vô hiệu. “Ngồi Thiền” cũng vô ích. Mỗi loại “thử” như vậy đều khoảng hai tuần liên tục. Phải chăng tôi cần nhiều thời gian hơn ?

Một hôm, ngưòi hàng xóm của em trai tôi, rủ tôi đi nhà thờ Công Giáo, nơi đó sau buổi lễ, có một vị Linh Mục trẻ, dùng “ân tứ chữa bệnh”, đặt tay lên đầu người bệnh, và nói “tiếng lạ” để cầu nguyện. Theo người hàng xóm này, ông được biết có một số người đã khỏi bệnh. Bệnh gì tôi cũng không biết, và bao nhiêu người khỏi thật (mong rằng không phải khỏi bệnh đóng kịch (?)) tôi cũng chẳng hay. Nhưng trong trạng thái hàng ngày mỏi mệt, tôi xin đi theo ông một lần. Kết quả cũng chẳng có gì thay đổi, và tôi còn thấy vài chục người như tôi ngơ ngác nhìn nhau. Tôi trở về Úc với sự buồn bực.

Những ngày gần đây, họ hàng, bè bạn, đàn em lúc gặp tôi đều có ý kiến, độ này trông tôi thật bình an và sắc mặt khá hơn ngày xưa. Cảm ơn Chúa, đó là những giây phút tôi nhớ lại những ngày đầu tiên tôi đến Hội Thánh Chúa tại Kingsgrove. Nơi đây tôi đã gặp những ánh mắt có lòng thương xót cho tình trạng sức khỏe của tôi, những lời hỏi han ân hậu, lời khích lệ ấm áp và lời mời đến dự nhóm nhỏ chân tình. Nhờ đó tôi cảm thấy có đôi chút ấm lòng, bình an. Và cũng cảm ơn Chúa sau một thời gian ngắn cho tôi tìm được những loại dược thảo thích hợp với thể chất tôi khiến tôi hầu như vượt qua từ từ được tình trạng mất ngủ.

Đọc Kinh Thánh và sách của MS Phan Thanh Bình viết, tôi mới biết được rằng Chúa ban cho mỗi con cái Ngài một hay nhiều ân tứ Thánh Linh. Tôi cảm nhận được một số con cái Chúa ở Hội Thánh Kingsgrove được Chúa ban cho “ân tứ thương xót”, và tôi đã hưởng được kết quả của ân tứ đó. Cảm ơn Chúa. Nhưng còn các ân tứ khác thì sao?

Kinh Thánh đã đề cập tới những ân tứ sau:

Sách Rô-ma  “ai được ban cho nói tiên tri (1. Nói tiên tri), hãy tập nói theo lượng đức tin; ai được gọi đến làm chức vụ (2. Làm chức vụ (giúp đỡ)) , hãy buộc mình vào chức vụ; ai dạy dỗ  (3. Dạy dỗ), hãy chăm mà dạy dỗ; ai gánh việc khuyên bảo (4. Khuyên bảo), hãy khuyên bảo; ai bố thí (5. Ban cho), hãy lấy lòng rộng rãi mà bố thí; ai cai trị (6. Cai trị), hãy siêng năng mà cai trị; ai làm sự thương xót (7. Thương xót), hãy lấy lòng vui mà làm.” (Rô-ma 12:6-8).

Sách I Cô-rinh-tô “Vả, người nầy nhờ Đức Thánh Linh, được lời nói khôn ngoan (1. Lời nói khôn ngoan); kẻ kia nhờ một Đức Thánh Linh ấy, cũng được lời nói có tri thức (2. Lời nói tri thức). Bởi một Đức Thánh Linh, cho người nầy được đức tin (3. Được đức tin); cũng bởi một Đức Thánh Linh ấy, cho kẻ kia được ơn chữa tật bịnh (4. Ơn chữa bệnh); người thì được làm phép lạ (5. Làm phép lạ); kẻ thì được nói tiên tri (6. Nói tiên tri); người thì được phân biệt các thần (7. Phân biệt các thần); kẻ thì được nói nhiều thứ tiếng khác nhau (8. Nói các thứ tiếng), người thì được thông giải các thứ tiếng ấy (9. Thông giải các tiếng lạ).” (I Cô-rinh-tô 12:8-10), “Đức Chúa Trời đã lập trong Hội thánh, thứ nhứt là sứ đồ (10. Sứ đồ), thứ nhì là đấng tiên tri (11. Tiên tri), thứ ba là thầy giáo (12. Dạy dỗ), kế đến kẻ làm phép lạ, rồi kẻ được ơn chữa bịnh, cứu giúp (13. Cứu giúp), cai quản (14. Cai trị), nói các thứ tiếng. Có phải cả thảy là sứ đồ sao? Cả thảy là tiên tri sao? Cả thảy đều là thầy giáo sao? Cả thảy đều làm phép lạ sao? Cả thảy đều được ơn chữa bịnh sao? Cả thảy đều nói tiếng lạ sao? Cả thảy đều thông giải tiếng lạ sao?” (I Cô-rinh-tô 12:28-30).

Sách Ê-phê-sô “Ấy chính Ngài đã cho người nầy làm sứ đồ (1. Sứ đồ), kẻ kia làm tiên tri (2. Tiên tri), người khác làm thầy giảng Tin Lành (3. Thày giảng Tin lành), kẻ khác nữa làm mục sư (4. Mục sư) và giáo sư (5. Giáo sư)”.

Xem qua các ân tứ trên, con cái Chúa chúng ta có thể đoán chừng hay biết chắc mình có được ân tứ nào trong những ân tứ sau:

- Ân tứ tiên tri

- Ân tứ phân biệt các thần

- Ân tứ khuyên bảo

- Ân tứ mục sư

- Ân tứ lời khôn ngoan

- Ân tứ lời tri thức

- Ân tứ dạy dỗ

- Ân tứ cai trị

- Ân tứ đức tin

- Ân tứ giảng Tin Lành

- Ân tứ sứ đồ

- Ân tứ làm phép lạ

- Ân tứ giúp đỡ

- Ân tứ ban cho

- Ân tứ thương xót

- Ân tứ chữa bệnh

- Ân tứ nói tiếng lạ và thông giải tiếng lạ

Một con cái Chúa tôi được dịp trò chuyện cho biết, một vị mục sư tại Sydney có “ân tứ chữa bệnh”, và ông đã làm chuyện này tại Cabramatta. Ít lâu sau, tôi được tin ông đã ngừng chuyện thi thố “ân tứ chữa bệnh” này. Chẳng hiểu Hội Thánh do ông quản nhiệm có thêm được người tin nhận Chúa hay không, nhưng tôi nghe nói người chưa biết Chúa tặng cho ông nhiều lời bình phẩm không tốt.

Gần đây một con cái Chúa của Hội Thánh Kingsgrove cũng đã đổi sang một Hội Thánh khác, vì anh tin rằng nơi đó có “ân tứ nói tiếng lạ và thông giải tiếng lạ”. Tôi chỉ biết yên lặng, cúi đầu cầu nguyện cho anh và những sự kiện trên đã khiến tôi cầu xin Chúa ban cho tôi sự thông sáng và khôn ngoan để học biết những ân tứ Thánh Linh.

Sự hiểu biết về ân tứ Chúa Thánh Linh rất quan trọng. Bởi sự hiểu biết mà chúng ta nhận rõ giá trị về các ân tứ Chúa Thánh Linh, về ân tứ Chúa Thánh Linh được ban cho mỗi người ra sao, và nhận rõ được ý muốn của Đức Chúa Trời đối với mình ra thế nào. Sự hiểu biết này cũng sẽ làm chúng ta không có những kỳ vọng vào những chuyện huyễn.

Sự hiểu biết về ân tứ Chúa Thánh Linh làm cho Hội Thánh tăng trưởng, và làm cho :”người thuộc về Đức Chúa Trời được trọn vẹn và sắm sẵn để làm mọi việc lành” (II Ti-mô-thê 3:17).

Điều đầu tiên tôi được biết là ân tứ Chúa ban cho mỗi con cái Ngài không có mục đích làm tăng giá trị “con cái Chúa”, vì điều này không cần thiết nữa. Vì tôi đã có một giá trị thiêng liêng và cao tuyệt đỉnh rồi, đó là “trở nên con cái Đức Chúa Trời” (Giăng 1:12). Con cái Chúa được ban ân tứ vì “sự ích chung” (I Cô-rinh-tô 12:7) cho công việc nhà Chúa chứ không phải vì lợi ích cho cá nhân. Vậy nếu khám phá được có ân tứ nào, chúng ta hãy khiêm tốn, không khoe khoang, vì Kinh Thánh có chép :” ai phân biệt ngươi với người khác? Ngươi há có điều chi mà chẳng đã nhận lãnh sao? Nếu ngươi đã nhận lãnh, thì sao còn khoe mình như chẳng từng nhận lãnh “ (I Cô-rinh-tô 4:7).

Tôi tin rằng có ân tứ tức là có “ta-lâng”. Chúa Jêsus đã ví dụ như sau về “ta-lâng” :Vả, nước thiên đàng sẽ giống như một người kia, khi đi đường xa, gọi các đầy tớ mà giao của cải mình. Chủ đó cho người nầy năm ta-lâng, người kia hai, người khác một, tùy theo tài mỗi người; đoạn, chủ lên đường. Tức thì, người đã nhận năm ta-lâng đi làm lợi ra, và được năm ta-lâng khác. Người đã nhận hai ta-lâng cũng vậy, làm lợi ra được hai ta-lâng nữa. Song người chỉ nhận một thì đi đào lỗ dưới đất mà giấu tiền của chủ. Cách lâu ngày, chủ của những đầy tớ ấy trở về khiến họ tính sổ. Người đã nhận năm ta-lâng bèn đến, đem năm ta-lâng khác nữa, và thưa rằng: Lạy chúa, chúa đã cho tôi năm ta-lâng; đây nầy, tôi làm lợi ra được năm ta-lâng nữa. Chủ nói với người rằng: Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ lập ngươi coi sóc nhiều; hãy đến hưởng sự vui mừng của chúa ngươi. Người đã nhận hai ta-lâng cũng đến mà thưa rằng: Lạy chúa, chúa đã cho tôi hai ta-lâng; đây nầy, tôi đã làm lợi ra được hai ta-lâng nữa. Chủ đáp rằng: Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ lập ngươi coi sóc nhiều; hãy đến hưởng sự vui mừng của chúa ngươi. Người chỉ nhận một ta-lâng cũng đến mà thưa rằng: Lạy chúa, tôi biết chúa là người nghiêm nhặt, gặt trong chỗ mình không gieo, lượm lặt trong chỗ mình không rải ra, nên tôi sợ mà đi giấu ta-lâng của chúa ở dưới đất; đây nầy, vật của chúa xin trả cho chúa. Song chủ đáp rằng: Hỡi đầy tớ dữ và biếng nhác kia, ngươi biết ta gặt trong chỗ ta không gieo, và lượm lặt trong chỗ ta không rải ra; vậy thì ngươi phải đưa bạc của ta lại cho người buôn bạc, rồi khi ta trở về, sẽ lấy vốn và lời. Vậy, các ngươi hãy lấy ta-lâng của người nầy mà cho kẻ có mười ta-lâng. Vì sẽ cho thêm kẻ nào đã có, thì họ sẽ dư dật; nhưng kẻ nào không có, thì cũng cất luôn điều họ đã có nữa. Còn tên đầy tớ vô ích đó, hãy quăng nó ra ngoài là chỗ tối tăm, ở đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng.” (Ma-thi-ơ 25:14-30), Người lãnh năm và ba “ta lâng” đã xử dụng “ta lâng” mình có để “làm lợi ra” và họ được khen là “đầy tớ ngay lành và trung tín “. Còn kẻ lãnh một “ta lâng” không xử dụng, khi chủ về, dẫu có xử dụng tài ăn nói của mình, vẫn bị chủ nhận ra là tên “đầy tớ dữ và biếng nhác”.

Thưa quý anh chị con cái Chúa,

Chúng ta biết chắc chắn rằng chúng ta ai cũng có một hay vài ân tứ, điều mà chúng ta phải làm là :

-         Chúng ta phải khám phá ra ân tứ chúng ta có

-         Xử dụng ân tứ để làm công việc nhà Chúa, đem người đến với Hội Thánh Ngài.

Ước mong chúng ta sẽ là những đầy tớ ngay lành và trung tín “ của Chúa.