Một triết gia đã định nghĩa khôn ngoan là sức mạnh để thấy và lựa chọn mục tiêu tốt nhất và cao nhất cùng với phương tiện chắc chắn nhất để đạt mục tiêu ấy.

Thánh Kinh trình bày hình ảnh của hai sự khôn ngoan trái ngược nhau: Khôn ngoan theo thế gian và khôn ngoan thiên thượng. Thánh Kinh phán: “Nếu ai khoe mình khôn ngoan mà con ganh tị, hiềm khích, ích kỷ, là nói dối trắng trợn.  Đó không phải là khôn ngoan thiên thượng, mà chỉ là khôn ngoan thế gian, trần tục, khôn ngoan của ác quỷ. Vì nơi nào có ganh ghét và tranh giành, nơi đó đầy hỗn loạn và mọi thứ xấu xa”  (Giacơ 3:14-16).

Như vậy, thế nào mới là sự khôn ngoan thật?

Thánh Kinh phán: “Nếu anh em khôn ngoan sáng suốt, phải sống đời hiền hòa, đạo đức, vì khôn ngoan chân chính nẩy sinh ra việc lành… Khôn ngoan thiên thượng trước hết là trong sạch, lại hòa nhã, nhẫn nhục, không thiên kiến, không giả tạo; người hòa nhã gieo hột giống hòa bình sẽ gặt bông trái công chính” (Giacơ 3:13, 17, 18).