Xuất Ai-cập ký (Exodus) 3:7-12
 
Ðức Giê-hô-va phán rằng: Ta đã thấy rõ ràng sự cực khổ của dân ta tại xứ Ê-díp-tô, và có nghe thấu tiếng kêu rêu vì cớ người đốc công của nó; phải, ta biết được nỗi đau đớn của nó. Ta ngự xuống đặng cứu dân nầy khỏi tay người Ê-díp-tô, dẫn từ xứ ấy lên đến một xứ kia đẹp đẽ và rộng rãi, đượm sữa và mật, tức là nơi dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít và dân Giê-bu-sít ở. Nầy, tiếng kêu rêu của dân Y-sơ-ra-ên thấu đến ta, và ta đã thấy dân Ê-díp-tô hà hiếp chúng nó thể nào; vậy bây giờ, hãy lại đây, đặng ta sai ngươi đi đến Pha-ra-ôn, để dắt dân ta, là dân Y-sơ-ra-ên, ra khỏi xứ Ê-díp-tô. Môi-se bèn thưa rằng: Tôi là ai, dám đi đến Pha-ra-ôn, đặng dắt dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô? Ðức Chúa Trời phán rằng: Ta sẽ ở cùng ngươi; nầy là điều làm dấu cho ngươi biết rằng ta đã sai ngươi đi: Khi ngươi dắt dân sự ra khỏi xứ Ê-díp-tô rồi, thì các ngươi sẽ phụng sự Ðức Chúa Trời tại trên núi nầy.
 
Dưỡng linh:
 
Sau khi bày tỏ cho Môi-se biết về sự hiện diện của Ngài ngay trong bụi gai cháy, Đức Chúa Trời cho Môi-se biết mục đích của việc Ngài hiện ra cho ông. Đức Chúa Trời muốn dùng ông để giải cứu dân sự của Ngài ra khỏi tay hà hiếp của vua Pha-ra-ôn. Chúng ta lưu ý rằng sứ vụ này được giao cho Môi-se trong thời điểm mà chính ông cũng không sẵn sàng để nhận lãnh. Thậm chí ông tìm cách để thoái thác nữa là khác. Nhưng đó chính là lúc Ngài muốn giao cho Môi-se điều mà ông không muốn nhận. Khi ấy Môi-se mới có thể khiêm cung để bước đi trong việc thực hiện sứ vụ này. Tại đây, chúng ta thấy một Môi-se hoàn toàn khác với một Môi-se cách đây 40 năm. Môi-se ngày xưa xông xáo, sốt sắng, hăng hái bao nhiêu, ngày nay Môi-se rụt rè, e dè, nhút nhát bấy nhiêu. Nhưng Đức Chúa Trời muốn dùng một Môi-se nhút nhát làm công việc của Ngài, để rồi Môi-se này sẽ không bao giờ dám lên mình kiêu ngạo và tự phụ vì mình đã làm được việc nào đó cho Đức Chúa Trời!
 
Trước khi sai Môi-se đi giải cứu dân sự của Ngài, Đức Chúa Trời cho Môi-se biết nguyên nhân của việc sai phái này là gì. Ngài nói cho Môi-se những điểm quan trọng sau đây:
 
1.      Vì Đức Chúa Trời đưa dân sự của Ngài vào trong xứ Ai-cập, cho nên Ngài theo dõi hành trình thuộc linh và thuộc thể của họ. Cái ngày mà Ngài thay đổi thể chế chính trị tại xứ Ai-cập, Đức Chúa Trời đã biết trước những gì sẽ xảy ra cho dân sự của Ngài. Thời điểm của Ngài khác với thời điểm của Môi-se. Cách đây 40 năm, lúc mà Môi-se nghĩ rằng ông có thể ra tay giải cứu dân sự của Đức Chúa Trời nhưng đó chưa phải là thời điểm của Ngài. Nay, mới là thời điểm của Chúa. Khi tất cả mọi sự đi đến sự tận cùng của nó, nỗi thống khổ chồng chất lên dân sự của Ngài đến độ họ không còn có thể chịu đựng được nữa thì Đức Chúa Trời ra tay giải cứu. Đức Chúa Trời để cho sức ép của Pha-ra-ôn và người Ê-díp-tô trên dân sự của Ngài đến cực độ làm cho họ chán ngán xứ Ai-cập mà muốn ra đi. Hay nói cách khác, Đức Chúa Trời dùng cách đối xử bạc đãi và hà hiếp của người Ê-díp-tô để rút họ ra khỏi xứ Ai-cập và đưa họ vào trong đất hứa. Đồng thời, cũng chính trong hoàn cảnh này họ mới có thể nhìn nhận được Môi-se là người lãnh đạo của mình.
2.      Mặc dầu Đức Chúa Trời ở trên trời nhưng Ngài luôn theo dõi, “thấy”, “lắng nghe” những gì xảy ra trong đời sống của dân sự Ngài. Lòng của Đức Chúa Trời quặn thắt và đau khổ khi thấy dân sự của Ngài hơn là dân sự chịu đựng sự đau khổ của chính mình. Chính Ngài đã tạo dựng nên họ. Họ chính là con cái của Ngài. Đức Chúa Trời muốn nói với Môi-se điều này để ông an tâm rằng không phải chỉ có một mình ông đau khổ vì dân sự của Chúa mà thôi nhưng chính Ngài biết rất rõ điều đó cũng đau khổ. Đồng thời, Đức Chúa Trời cũng cho Môi-se biết rằng chỉ vì tình thương mà Ngài muốn giải cứu dân sự của Đức Chúa Trời mà thôi. Không có điều nào chiếm ngự tâm trí và tấm lòng của Đức Chúa Trời hơn là tình yêu của Ngài đối với dân sự của Ngài. Vì thế, điều Đức Chúa Trời mong đợi nơi Môi-se là tấm lòng yêu thương dân sự của Ngài để có thể chịu đựng và lãnh đạo họ.
3.      Khi Đức Chúa Trời muốn giải cứu dân sự của Ngài ra khỏi xứ Ai-cập thì Ngài cần sử dụng một con người. Đức Chúa Trời chẳng có thể giải cứu dân sự của Ngài nếu không sử dụng một con người nào đó. Trong trường hợp này người đó chính là Môi-se. Chúng ta thấy phản ứng của Môi-se trước việc Đức Chúa Trời sai phái như thế nào. Ông cảm thấy mình quá nhỏ bé so với vua Pha-ra-ôn (c. 11). Chắc có lẽ Môi-se cảm thấy rất sợ hãi phải ra mắt vua Pha-ra-ôn nữa là khác! Nhưng Đức Chúa Trời vẫn vui lòng kiên nhẫn đối với Môi-se trong sự yếu đuối của chính ông. Để cho ông yên lòng về việc Ngài sử dụng cuộc đời ông cho mục đích cao cả này, Đức Chúa Trời ban cho Môi-se một lời hứa về việc dân sự của Ngài sẽ thờ lạy tại núi Si-nai!
 
Đôi khi chúng ta phải ở trong những hoàn cảnh rất là đen tối và khó khăn của đời sống, rất dễ cho chúng ta nghĩ rằng Đức Chúa Trời không biết rõ những gì chúng ta đang đối diện và đi qua mỗi ngày, Ngài không nghe tiếng rên siết và kêu cầu của chúng ta, và không thấy được những sự hà hiếp của người khác đối với chúng ta trong cuộc sống. Nhưng chúng ta quên rằng Đức Chúa Trời là Đấng cho phép mọi việc xảy ra trong đời sống của mỗi chúng ta thì Ngài biết trước tâm trạng của tấm lòng và tâm trí của chúng ta như thế nào. Đức Chúa Trời có thời điểm giải cứu của Ngài khác với lòng mong ước và thời điểm của chúng ta. Ngài biết khi nào là sự tận cùng của mọi sự việc và của mọi tấm lòng con người. Khi đó Ngài sẽ ra tay giải cứu chính chúng ta và con dân của Ngài.  Nhưng Đức Chúa Trời mong muốn có một người nào đó bằng lòng để cho Ngài sử dụng để làm công việc của Ngài, giải cứu dân sự của Ngài ra khỏi những cảnh trầm luân, khổ não. Người đó sẽ là người bằng lòng mang lấy sự đau khổ của dân sự và có tấm lòng yêu thương như chính Ngài đối với dân sự Ngài. Chúng ta có bằng lòng làm con người đó không?
 
Cầu nguyện:
 

Lạy Chúa, xin giúp con tiếp tục tin cậy và phó thác đời sống con cho Ngài, an lòng vì biết rằng Ngài biết rõ mọi sự trong đời sống của con. Xin ban cho con sự kiên nhẫn, lòng thuận phục để Ngài có thể làm trọn công việc của Ngài trong đời sống con và sẵn sàng chấp nhận chờ đợi cho đến khi thời điểm Ngài được bày tỏ. Amen!
 
Posted by Trn Trng Nha