“Vả, có một người đàn bà xấu nết ở thành đó, nghe nói Đức Chúa Jêsus đang ngồi bàn tại nhà người Pha-ri-si, bèn đem đến một bình ngọc trắng đựng đầy dầu thơm. Người đứng đằng sau, nơi chân Đức Chúa Jêsus, khóc, sa nước mắt trên chân Ngài, rồi lấy tóc mình mà chùi; lại hôn chân Ngài, và xức dầu thơm cho. Người Pha-ri-si đã mời Ngài, thấy vậy, tự nghĩ rằng: Nếu người nầy là đấng tiên tri, chắc biết người đàn bà rờ đến mình đó là ai, cùng biết ấy là người đàn bà xấu nết. Đức Chúa Jêsus bèn cất tiếng phán cùng người rằng: Hỡi Si-môn, ta có vài lời nói cùng ngươi… Một chủ nợ có hai người mắc nợ: một người mắc năm trăm đơ-ni-ê, một người mắc năm chục. Vì hai người đều không có chi mà trả, nên chủ nợ tha cả hai. Trong hai người đó, ai yêu chủ nợ hơn? Si-môn thưa rằng: Tôi tưởng là người mà chủ nợ đã tha nhiều nợ hơn. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ngươi đoán phải lắm… Vậy nên ta nói cùng ngươi, tội lỗi đàn bà nầy nhiều lắm, đã được tha hết, vì người đã yêu mến nhiều; song kẻ được tha ít thì yêu mến ít. Ngài bèn phán cùng người đàn bà rằng: Tội lỗi ngươi đã được tha rồi.” (Lu-ca 7:37-48).

 

 

Chúng ta không biết phụ nữ “xấu nết” trong câu chuyện này phạm tội gì, nhưng đối với dân chúng, cô là người tội lỗi, đối với những người Pha-ri-si, thành phần lãnh đạo tôn giáo, cô là ngươôi sống trong tội lỗi; nhưng đối với Chúa Cứu Thế Jesus, phụ nữ “xấu nết” này cần được tha thứ tội.

 

Chính vì thế, phụ nữ “xấu nết” này đã đến Chúa Cứu Thế Jesus với “một bình ngọc trắng đựng đầy dầu thơm... đứng đằng sau, nơi chân Đức Chúa Jêsus, khóc, sa nước mắt trên chân Ngài, rồi lấy tóc mình mà chùi; lại hôn chân Ngài, và xức dầu thơm cho.” Động từ “sa” (nước mắt), (lấy tóc mình) “chùi”, “hôn” (chân), và “xức” (dầu thơm) diễn tả một hành động liên tục. Đối với phụ nữ này giá trị dầu thơm đổ ra, sự hạ mình khi xoả tóc lau chân Ngài nơi công cộng không thể so sánh được lòng biết ơn của cô dành cho Chúa Cứu Thế Jesus.

 

Bạn đã bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Chúa Cứu Thế Jesus như thể nào ?

 

Mục sư Đoàn Trung Chánh