Bấy giờ, trong xứ bị cơn đói kém; sự đói kém ấy lớn, nên Áp-ram xuống xứ Ê-díp-tô mà kiều ngụ. Khi hầu vào đất Ê-díp-tô, Áp-ram bèn nói cùng Sa-rai, vợ mình, rằng: Nầy, ta biết ngươi là một người đờn bà đẹp. Gặp khi nào dân Ê-díp-tô thấy ngươi, họ sẽ nói rằng: Ấy là vợ hắn đó; họ sẽ giết ta, nhưng để cho ngươi sống. Ta xin hãy xưng ngươi là em gái ta, hầu cho sẽ vì ngươi mà ta được trọng đãi và giữ toàn mạng ta. Áp-ram vừa đến xứ Ê-díp-tô, dân Ê-díp-tô nhìn thấy người đờn bà đó đẹp lắm. Các triều thần của Pha-ra-ôn cùng thấy người và trằm-trồ trước mặt vua; đoạn người đờn bà bị dẫn vào cung Pha-ra-ôn. Vì cớ người, nên Pha-ra-ôn hậu đãi Áp-ram, và Áp-ram được nhiều chiên, bò, lừa đực, lừa cái, lạc đà, tôi trai và tớ gái. Song vì Sa-rai, vợ Áp-ram, nên Ðức Giê-hô-va hành phạt Pha-ra-ôn cùng nhà người bị tai họa lớn. Pha-ra-ôn bèn đòi Áp-ram hỏi rằng: Ngươi đã làm chi cho ta vậy? Sao không tâu với ta rằng là vợ ngươi? Sao đã nói rằng: người đó là em gái tôi? nên nỗi ta đã lấy nàng làm vợ. Bây giờ, vợ ngươi đây; hãy nhận lấy và đi đi. Ðoạn, Pha-ra-ôn hạ lịnh cho quan quân đưa vợ chồng Áp-ram cùng hết thảy tài vật của người đi.
Dưỡng linh:
Trong phân đoạn trên (Sáng 12:1-9), Áp-ram hiện ra trước mắt chúng ta như một anh hùng đức tin. Ông đã rủ bỏ tất cả những mối liên hệ trong đời sống, trừ mối quan hệ với vợ, chấp nhận chương trình của Đức Chúa Trời cho mình và dòng dõi mình để ra đi “mà không biết mình đi đâu” (Hê 11: 8). Khi đọc lại những điều này, có lẽ chúng ta thấy việc làm của Áp-ram quá dễ dàng cho đến khi chúng ta đặt chính mình trong hoàn cảnh của ông. Trong hành trình của đức tin, Áp-ram đã bày tỏ mối quan hệ gắn bó với Đức Chúa Trời qua việc lập bàn thờ để thờ phượng Ngài trong những chỗ tạo nên khúc quanh quan trọng của đời sống (Sáng 12:7, 8). Dường như chúng ta thấy rất khó cho Áp-ram có thể xoay hướng khỏi Đức Chúa Trời để bước đi theo ý riêng một khi đã nghe được tiếng phán của Chúa cách rõ ràng, mạnh mẽ và dứt khoát. Nhưng trên thực tế không hẳn như vậy.
Qua phân đoạn kinh văn này, chúng ta thấy Áp-ram, anh hùng đức tin, đã một bước xa rời khỏi ý muốn của Đức Chúa Trời vì toan tính theo ý riêng. Nguyên nhân đã tạo nên tình huống này là Đức Chúa Trời đã cho cơn đói kém xảy ra để thử nghiệm đức tin của Áp-ram, người đã một lần dường như rất mạnh mẽ và bày tỏ qua mối quan hệ vô cùng keo sơn với Ngài. Đức tin luôn luôn phải có sự thử nghiệm để biết bản chất thật của nó và làm cho nó vững mạnh hơn. Không có gì bảo đảm rằng Áp-ram là người đã từng được Chúa ban cho lời hứa và ký thác vào trong đời sống của ông cả một chương trình tuyệt vời của Ngài, ông được miễn nhiễm khỏi tất cả hiểm họa của sự sa ngã. Rõ ràng rằng tại đây, Áp-ram đã bị rơi vào sự hụt hẩng của đức tin tạo nên bởi cơn xoáy của sự khủng hoảng lòng tin cậy nơi Đức Chúa Trời. Áp-ram đã một lần dám bỏ mọi sự để bước theo tiếng phán của Chúa. Nhưng tại đây ông đã ngã quỵ dưới sức cám dỗ của lòng lo lắng về đời sống vật chất. Thật mâu thuẫn và nghịch lý phải không? Nhưng đó là nguyên lý vận hành trong bản tánh xác thịt của con người thuộc dòng dõi sa ngã của A-đam.
Mất lòng tin cậy nơi Đức Chúa Trời không bao giờ chịu ngừng lại tại một điểm nào đó trong cuộc sống của Áp-ram. Nó dẫn Áp-ram đi xa hơn điều ông có thể tưởng tượng ra được và kéo theo bao nhiêu điều phiền toái khác trong đời sống hôn nhân và gia đình. Từ chỗ mất lòng tin cậy Chúa trong lãnh vực vật chất, Áp-ram muốn cứu lấy bản thân mình và đành đoạn để vợ mình cho người khác “sử dụng” mà không hề cảm thấy áy náy chút nào! Dường như tình yêu và lòng chung thủy của Áp-ram đối với Sa-rai đã bị nỗi lo lắng về đời này giết chết. Chẳng ai có tưởng tượng ra nổi một anh hùng đức tin vừa chiến thắng trên đỉnh núi mà nay lại suy bại đến mức tận cùng của nó! Sự sa bại này có thể không bộc phát mãnh liệt ra bên ngoài cho người ta xem thấy nhưng trước đó đã gậm nhấm và ăn ruồng bên trong con người của Áp-ram. Đó là điều khó nhận ra manh nha của nó và đó là điều đáng cho chúng ta ghê sợ.
Đối với vợ, Áp-ram sẵn sàng đem Sa-rai ra để đánh đổi lấy mạng sống của mình. Còn đối với vua thế gian, Áp-ram đem niềm tin ra để đánh đổi. Áp-ram thấy uy quyền của Pha-ra-ôn lớn hơn Đức Chúa Trời mà ông đã từng một lần đặt trọn niềm tin của mình nơi Ngài. Chính vì thế, Áp-ram sẵn sàng nói dối Sa-rai chỉ là em gái để cứu lấy mạng sống của mình. Tình thật đây là sự thật nửa vời. Có lẽ Áp-ram muốn đưa ra lập luận theo lý lẽ bình thường của con người thì cũng chiếm phần thắng phần nào trong đó. Nhưng đối với lương tâm thì ông hoàn toàn đầu hàng vô điều kiện, chưa kể là đối với Chúa nữa là khác. Để đổi lấy lại việc bằng lòng đem “bán vợ” và “bán lương tâm,” Áp-ram đã nhận được nhiều của cải của đời này: “Vì cớ người [Sa-rai], nên Pha-ra-ôn hậu đãi Áp-ram, và Áp-ram được nhiều chiên, bò, lừa đực, lừa cái, lạc đà, tôi trai và tớ gái.” Nhưng rồi những thứ trần gian ban cho cũng là nguyên nhân gây ra sự phân rẽ giữa Áp-ram và Lót sau này (Sáng 13:1-7). Hơn nữa, vì Áp-ram mà Đức Chúa Trời đã hình phạt vua Pha-ra-ôn cùng nhà người. Lời hứa mà Đức Chúa Trời ban cho Áp-ram trở thành nguồn phước nay đã hoàn toàn ngược lại khi Áp-ram đi ra khỏi ý muốn và chương trình tốt lành của Ngài dành cho ông. Đức tin của Áp-ram chắc chắn phải trải qua nhiều nỗi gian truân để luyện lọc và làm cho quân bình hơn. Dầu vậy, rõ ràng rằng cái giá mà Áp-ram phải trả thì quá đắt so với những gì ông nhận được trong đời này!
Những lúc chúng ta đắc thắng và mạnh mẽ trong đức tin là lúc chúng ta dễ bị rơi vào trong hiểm họa của sự sa bại trong cùng một thể loại của sự sa ngã. Trong bản chất sa ngã thừa hưởng từ nơi A-đam và Ê-va, có những lúc con người chúng ta hành động xu hướng về một phía; rồi lại có lúc hành động ngược lại hoàn toàn, giống như quả lắc của chiếc đồng hồ treo tường. Trong bản tánh yếu đuối này, có lúc con người chúng ta cực lực lên án hành động mà chính mình lại làm hành động đó. Con người của đức tin cần có thời gian bước đi với Đức Chúa Trời trong đời sống tin cậy và chịu rèn tập, có một ngày đời sống tâm linh sẽ đạt đến mức quân bình thuộc linh. Sự quân bình thuộc linh này sẽ là kết quả chung của kinh nghiệm sống của cuộc đời và sự nhận biết quy luật hành động Đức Chúa Trời trong cuộc sống con người.
Posted by Trần Trọng Nha