Vả, cả thiên hạ đều có một giọng nói và một thứ tiếng. Nhưng khi ở Ðông phương dời đi, người ta gặp một đồng bằng trong xứ Si-nê-a, rồi ở tại đó. Người nầy nói với người kia rằng: Hè! chúng ta hãy làm gạch và hầm trong lửa. Lúc đó, gạch thế cho đá, còn chai thế cho hồ. Lại nói rằng: Nào! chúng ta hãy xây một cái thành và dựng lên một cái tháp, chót cao đến tận trời; ta hãy lo làm cho rạng danh, e khi phải tản lạc khắp trên mặt đất. Ðức Giê-hô-va bèn ngự xuống đặng xem cái thành và tháp của con cái loài người xây nên. Ðức Giê-hô-va phán rằng: Nầy, chỉ có một thứ dân, cùng đồng một thứ tiếng; và kia kìa công việc chúng nó đương khởi làm; bây giờ chẳng còn chi ngăn chúng nó làm các điều đã quyết định được. Thôi! chúng ta, hãy xuống, làm lộn xộn tiếng nói của chúng nó, cho họ nghe không được tiếng nói của người nầy với người kia. Rồi, từ đó Ðức Giê-hô-va làm cho loài người tản ra khắp trên mặt đất, và họ thôi công việc xây cất thành. Bởi cớ đó đặt tên thành là Ba-bên, vì nơi đó Ðức Giê-hô-va làm lộn xộn tiếng nói của cả thế gian, và từ đây Ngài làm cho loài người tản ra khắp trên mặt đất.
Dưỡng linh:
Nim-rốt là tay anh hùng có danh và là người lập thành Ba-bên (Sáng-thế ký 10:10). Đây là khởi điểm của sự sa bại nằm ẩn tàng bên trong dòng dõi Cham bị rủa sả. Nền văn minh của con người lúc bấy giờ tiếp tục phát triển cùng với sức mạnh đồng nhất của ngôn ngữ, giống như một loại vũ khí bách chiến bách thắng của con người. Kỷ nghệ làm gạch thay thế cho đá ra đời mang lại biết bao lợi nhuận và thuận lợi trong việc xây cất. Khi con người sống trong sự giàu có, tiện nghi về vật chất thì đời sống tâm linh bắt đầu suy bại. Sự hưng thịnh về vật chất cũng được xem như là dấu hiệu sự ban phước của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, đứng trước sự ban phước của Chúa thì mầm móng về sự kiêu ngạo và tìm kiếm hư vinh ẩn tàng trong loài người sa ngã bắt đầu xuất hiện và cựa quậy. Họ nói với nhau rằng: “Nào! chúng ta hãy xây một cái thành và dựng lên một cái tháp, chót cao đến tận trời; ta hãy lo làm cho rạng danh, e khi phải tản lạc khắp trên mặt đất.” Thay vì con người tập chú vào chính Đức Chúa Trời là Đấng ban cho mọi sự thì họ bắt đầu xoay hướng về chính mình và tìm kiếm vinh hiển cho chính mình. Đó là dấu hiệu của sự suy bại thuộc linh bên trong bộc lộ ra bên ngoài trong ngôn ngữ và việc làm!
Con người có thể tìm cách gạt bỏ Đức Chúa Trời khi mình trở nên giàu có và dư thừa vật chất. Nhưng Đức Chúa Trời chẳng bao giờ ngoảnh mặt khỏi con người: “Ðức Giê-hô-va bèn ngự xuống đặng xem cái thành và tháp của con cái loài người xây nên.” Từ trên trời nhìn xuống, con người chỉ là tạo vật quá bé nhỏ đối với Đức Chúa Trời. Nhưng trong cái nhìn của mình, con người thấy mình rất lớn! Tất cả những hành động của con người không thể thoát khỏi cặp mắt theo dõi của Đức Chúa Trời. Chúa thấy mọi diễn tiến của sự việc và quyết định ra tay hành động dựa trên lòng nhơn từ và sự hiểu biết không chi dò được của Ngài: “Ðức Giê-hô-va phán rằng: Nầy, chỉ có một thứ dân, cùng đồng một thứ tiếng; và kia kìa công việc chúng nó đương khởi làm; bây giờ chẳng còn chi ngăn chúng nó làm các điều đã quyết định được. Thôi! chúng ta, hãy xuống, làm lộn xộn tiếng nói của chúng nó, cho họ nghe không được tiếng nói của người nầy với người kia.” Đức Chúa Trời ban cho con người quyền tự do và Ngài tôn trọng quyền đó của con người. Nhưng sự hành động của Đức Chúa Trời vượt trổi hơn sự suy nghĩ của con người và không bao giờ Ngài bị kẹt giữa những sự chọn lựa của con người dẫu cho đó là điều thiện hay điều ác. Đức Chúa Trời có cách để làm cho con người thất bại và phải đầu hàng ngay trong chính điều mà họ tưởng rằng họ có quyền làm theo ý muốn của mình. Đó là chính Chúa làm cho họ bị lộn xộn tiếng nói. Ngôn ngữ là món quà quý Đức Chúa Trời ban cho con người. Nhưng khi con người sử dụng nó cách không phải lẽ và không mang lại sự vinh hiển cho Đức Chúa Trời, Ngài có cách để xoay hướng nó về nơi khác để nó không còn là một công cụ hữu ích cho con người nữa.
Khi Đức Chúa Trời can thiệp cách siêu nhiên thì chẳng ai có thể trách cứ Ngài được. Khi Chúa cất đi những gì họ đang có và thay vào điều mà họ chẳng có thì lúc bấy giờ con người mới biết quý những gì mình có. Nhưng khi con người nhận chân ra được điều đó thì cũng đã quá trễ cho họ để quay trở lại. “Rồi, từ đó Ðức Giê-hô-va làm cho loài người tản ra khắp trên mặt đất, và họ thôi công việc xây cất thành. Bởi cớ đó đặt tên thành là Ba-bên, vì nơi đó Ðức Giê-hô-va làm lộn xộn tiếng nói của cả thế gian, và từ đây Ngài làm cho loài người tản ra khắp trên mặt đất.” Tất cả những gì tính toan của con người trong chốc lát hoàn toàn thay đổi và bị phá hỏng bởi ý muốn của Đức Chúa Trời. Đây là sự thử nghiệm sức mạnh của ý chí con người. Trước ngọn lửa phán xét của Chúa, tất cả những ý chí sắt đá của con người cũng phải tan chảy và uốn cong theo một chiều hướng hoàn toàn khác. Đức Chúa Trời làm cho tan tạc, làm cho thôi công việc của họ, làm cho lộn xộn tiếng nói, và làm cho tản ra khắp đất… Con người chẳng thế nào cưỡng lại sức mạnh của Chúa. Một trong những điều nuối tiếc do tội lỗi gây ra là con người chẳng bao giờ có thể tìm lại được sự an toàn và cảm giác hạnh phúc mà trước đây họ từng chiếm hữu. Giờ đây cuộc sống của họ hoàn toàn thay đổi. Chẳng bao giờ trở lại như xưa. Trước mắt họ là một con đường họ chưa bao giờ từng bước đi. Đức Chúa Trời cũng còn thương xót con người để làm điều này thay vì tiêu diệt họ ngay. Đối với Chúa, chẳng thà con người phải trả một giá “đau khổ” khi đi tản lạc như thế còn hơn là cứ tiếp tục bước đi trong con đường ngu dại và lầm lạc của họ. Tại đây, con người thấm thía hai điều: (a) tội lỗi mang đến cho con người những gì; và (b) tình yêu của Đức Chúa Trời đối với con người là tạo vật của Ngài vô cùng phỉ phu. Đó là kinh nghiệm của tháp Ba-bên! Đã bao lần trong đời sống, chúng ta đi qua kinh nghiệm này?
Posted by Trần Trọng Nha