Vả, Nô-ê khởi cày đất và trồng nho. Người uống rượu say, rồi lõa thể ở giữa trại mình. Cham là cha Ca-na-an, thấy sự trần truồng của cha, thì ra ngoài thuật lại cùng hai anh em mình. Nhưng Sem và Gia-phết đều lấy áo choàng vắt trên vai mình, đi thùi lui đến đắp khuất thân cho cha; và bởi họ xây mặt qua phía khác, nên chẳng thấy sự trần truồng của cha chút nào. Khi Nô-ê tỉnh rượu rồi, hay được điều con thứ hai đã làm cho mình, bèn nói rằng: Ca-na-an đáng rủa sả! Nó sẽ làm mọi cho các tôi tớ của anh em nó. Người lại nói rằng: Ðáng ngợi khen Giê-hô-va, là Ðức Chúa Trời của Sem thay; Ca-na-an phải làm tôi cho họ! Cầu xin Ðức Chúa Trời mở rộng đất cho Gia-phết, cho người ở nơi trại của Sem; còn Ca-na-an phải làm tôi của họ. Sau khi lụt, Nô-ê còn sống ba trăm năm mươi năm. Vậy, Nô-ê hưởng thọ được chín trăm năm mươi tuổi, rồi qua đời.
Dưỡng linh:
Nô-ê rời khỏi tàu và đối diện với một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ bày ra trước mắt. Tất cả những gì quen thuộc trong ký ức của ông dường như hoàn toàn bị quét sạch bởi cơn nước bao trùm lên vạn vật. Cơn nước lụt này, có lẽ trong suy nghĩ của Nô-ê, đã cuốn trôi đi tất cả những gì nhơ bẩn của sự suy đồi và kiếp đọa đày dưới tội lỗi do sự sa ngã của A-đam và Ê-va gây ra và để lại cho dòng dõi loài người. Nói tóm lại một lời, mọi sự hoàn toàn mới. Nô-ê cố gắng hít thở không khí trong lành và tươi mát do Chúa ban cho để bắt đầu một khởi đầu mới. Tuy nhiên, mặc dầu mọi cảnh vật chung quanh như những nhánh cây đâm chồi nứt lộc ló dạng khắp nơi, nhưng có một điều vẫn nằm tận sâu bên trong con người của Nô-ê chẳng bao giờ thay đổi. Đó chính là bản chất tội lỗi mà ông thừa hưởng từ tổ phụ mình. Chính vì thế, Kinh Thánh ghi lại rõ ràng: “Vả, Nô-ê khởi cày đất và trồng nho. Người uống rượu say, rồi lõa thể ở giữa trại mình.” Nô-ê quan sát và thấy mọi sự chung quanh đều mới nhưng ông quên nhìn vào chính mình để canh giữ cái cũ còn lại bên trong của công cuộc sáng tạo ban đầu đã bị hoen ố và đẫm ướt bởi tội lỗi. Chính vì thế, Nô-ê lại rơi vào trong con đường mà tổ phụ mình đã phạm. Ông bước theo vết xe đã đổ và vết dầu loang của bản ngã xác thịt lan tràn mà chẳng bao giờ ngừng lại! Ước chi Nô-ê hiểu và thấy điều này để canh chừng chính mình hầu không làm hoen ố cuộc đời quá tốt đẹp Đức Chúa Trời ban cho sau cơn nước lụt. Trước đây, Nô-ê đã đứng vững được giữa tiếng kêu gào của bọn vô đạo và những lượn sóng tội lỗi của thế giới băng hoại chung quanh. Giờ đây, sự băng hoại và sa ngã không đến từ bên ngoài nhưng ra từ bên trong, đã vật ngã con người thánh của Đức Chúa Trời đã một lần chiến thắng cách hoành tráng trên núi A-ra-rát! Nô-ê chẳng có thể đổ lỗi cho ai cả. Sự sa bại nằm ngay trong con người của ông! Đó là điều Kinh Thánh muốn nói đến và cho chúng ta thấy dẫu cho hoàn cảnh có thay đổi như thế nào đi chăng nữa mà chính con người bên trong không thay đổi thì không có gì hy vọng cho dòng dõi tội lỗi và băng hoại này. Cái mới của vạn vật chung quanh không thể nào thay đổi cái cũ và xóa tan vết hằn nằm sâu trong bản chất con người. Chính vì thế, con người thật cần Chúa Jesus hơn tất cả. Ngài đã đến không phải để mang sự thay đổi bên ngoài nhưng sự thay đổi tận bên trong. Như sứ đồ Phao-lô đã nói: “Vậy, nếu ai ở trong Ðấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới” (2 Cô-rinh-tô 5:17).
Khi Nô-ê phạm tội thì gây cớ vấp phạm cho con là Cham. Bản chất tội lỗi nằm trong Nô-ê cũng nằm trong con cái của ông. Cham “ra ngoài thuật lại cùng hai anh em mình.” Con người nhạy cảm và thích thú với điều tội lỗi hơn là điều thánh thiện, thích nói điều xấu hơn là điều tốt của người khác, chưa kể chuyện “bán trời không chứng, bán rừng không khế!” Tác giả Sáng-thế ký muốn bàn đến chi tiết này để một lần nữa chứng minh cho thấy hậu quả của sự sa ngã đã ảnh hưởng không biết bao nhiêu thế hệ trong dòng dõi loài người. Tuy nhiên, con người của Nô-ê di truyền lại trong con cái có cả hai phương diện: thánh thiện và gian ác. Cũng may là điều xấu chỉ truyền lại 1/3 cho con cái Nô-ê và tìm thấy trong Cham. Trong khi đó điều tốt truyền lại đến 2/3 cho con cái của ông tìm thấy trong Sem và Gia-phết. Quan sát sự kiện của Nô-ê, chúng ta thấy hai điểm quan trọng ở đây: (a) Nô-ê là con người là bất toàn. Trong Nô-ê quyện lẫn giữa điều thánh thiện lẫn tội lỗi; và (b) Nô-ê như thế nào thì sẽ nung đúc con cái như vậy. Đây chính là vết hằn của bản chất tội lỗi trong con người mà chẳng bao giờ có thể gột rửa hay lấy đi được. Dẫu gì đi chăng nữa, Đức Chúa Trời vẫn là Đấng thành tín, yêu thương và nhân từ. Cho nên, trải qua bao thăng trầm, nhìn chung lại, cuộc đời của Nô-ê là một cuộc đời được Đức Chúa Trời ban phước thật nhiều. Kinh Thánh ghi lại lời kết đẹp đẽ về cuộc đời của Nô-ê như sau: “Sau khi lụt, Nô-ê còn sống ba trăm năm mươi năm. Vậy, Nô-ê hưởng thọ được chín trăm năm mươi tuổi, rồi qua đời.” Và tác giả Hê-bơ-rơ để lại lời bình quý báu về con người của Nô-ê: “Bởi đức tin, Nô-ê được Chúa mách bảo cho về những việc chưa thấy, và người thành tâm kính sợ, đóng một chiếc tàu để cứu nhà mình; bởi đó người định tội thế gian, và trở nên kẻ kế tự của sự công bình đến từ đức tin vậy” (Hê-bơ-rơ 11:7). Khi phải nói về người thánh của Đức Chúa Trời, dường như Ngài chỉ muốn chúng ta nhớ về điều tốt lành mà thôi. Điều này hoàn toàn đi ngược lại với bản chất tội lỗi và sa ngã của con người vì ai cũng muốn nhắc lại điều xấu người khác làm hơn là điều tốt của họ!
Dẫu cho việc làm của Cham được xem bị điều khiển bởi bản chất tội lỗi thừa hưởng từ cha của mình, nhưng không phải vì đó Cham không nhận lãnh trách nhiệm về việc làm của mình. Bản án mà Đức Chúa Trời qua Nô-ê trao cho Cham là: “Ca-na-an đáng rủa sả! Nó sẽ làm mọi cho các tôi tớ của anh em nó.” Đồng thời, Sem và Gia-phết nhận lãnh sự chúc phước về việc làm của họ: “Ðáng ngợi khen Giê-hô-va, là Ðức Chúa Trời của Sem thay; Ca-na-an phải làm tôi cho họ! Cầu xin Ðức Chúa Trời mở rộng đất cho Gia-phết, cho người ở nơi trại của Sem; còn Ca-na-an phải làm tôi của họ.” Dầu muốn hay không, mỗi người sẽ nhận lãnh hậu quả hay bông trái việc làm của mình. Hành động con người là hột giống gieo xuống và chắc chắn tự nó sẽ đơm bông kết quả. Vấn đề còn lại là thời gian mà thôi. Gieo xuống hòa bình, yêu thương, công chính thì sẽ gặt hòa bình, yêu thương, công chính. Gieo thù oán, ganh ghét, bất công thì cũng sẽ gặt lấy thù oán, ganh ghét, bất công. Tuy nhiên, đôi khi hậu quả của việc làm con người không chỉ nằm trong thế hệ của mình mà chảy dài xuống đến những thế hệ kế tiếp. Không ai có thể lường hết được hành động và lời nói của mình sẽ ảnh hưởng bao nhiêu cuộc đời và bao nhiêu đời? Chỉ có Chúa biết điều đó và xảy ra với sự cho phép của Ngài. Vì vậy, sứ đồ Phao-lô khuyên: “Chớ hề dối mình; Ðức Chúa Trời không chịu khinh dể đâu; vì ai gieo giống chi, lại gặt giống ấy. Kẻ gieo cho xác thịt, sẽ bởi xác thịt mà gặt sự hư nát; song kẻ gieo cho Thánh Linh, sẽ bởi Thánh Linh mà gặt sự sống đời đời. Chớ mệt nhọc về sự làm lành, vì nếu chúng ta không trễ nải, thì đến kỳ chúng ta sẽ gặt. Vậy, đương lúc có dịp tiện, hãy làm điều thiện cho mọi người, nhứt là cho anh em chúng ta trong đức tin” (Ga-la-ti 6:7-10).
Posted by Trần Trọng Nha