Vả, Ðức Giê-hô-va có phán cùng Áp-ram rằng: Ngươi hãy ra khỏi quê hương, vòng bà con và nhà cha ngươi, mà đi đến xứ ta sẽ chỉ cho. Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn; ta sẽ ban phước cho ngươi, cùng làm nổi danh ngươi, và ngươi sẽ thành một nguồn phước. Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước cho ngươi, rủa sả kẻ nào rủa sả ngươi; và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước. Rồi Áp-ram đi, theo như lời Ðức Giê-hô-va đã phán dạy; Lót đồng đi với người. Khi Áp-ram ra khỏi Cha-ran, tuổi người được bảy mươi lăm. Áp-ram dẫn Sa-rai, vợ mình, Lót, cháu mình, cả gia tài đã thâu góp, và các đầy tớ đã được tại Cha-ran, từ đó ra, để đi đến xứ Ca-na-an; rồi, chúng đều đến xứ Ca-na-an. Áp-ram trải qua xứ nầy, đến cây dẻ bộp của Mô-rê, tại Si-chem. Vả, lúc đó, dân Ca-na-an ở tại xứ. Ðức Giê-hô-va hiện ra cùng Áp-ram mà phán rằng: Ta sẽ ban cho dòng dõi ngươi đất nầy! Rồi tại đó Áp-ram lập một bàn thờ cho Ðức Giê-hô-va, là Ðấng đã hiện đến cùng người. Từ đó, người đi qua núi ở về phía đông Bê-tên, rồi đóng trại; phía tây có Bê-tên, phía đông có A-hi. Ðoạn, người lập tại đó một bàn thờ cho Ðức Giê-hô-va và cầu khẩn danh Ngài. Kế sau, Áp-ram vừa đi vừa đóng trại lần lần đến Nam phương.
Dưỡng linh:
Sau khi Tha-rê qua đời, cuộc sống của Áp-ram có nhiều thay đổi. Sống tại Cha-ran một thời gian, Áp-ram nghe tiếng Chúa phán bảo đi xuống xứ Ca-na-an. Chúng ta không hiểu Đức Chúa Trời phán với Áp-ram cách nào? Nhưng chắc chắn rằng tiếng phán của Chúa phải rất rõ ràng, mạnh mẽ và đầy sức thuyết phục, đã làm chuyển động cả một cuộc đời ở cái tuổi 75! Tiếng phán đó mang theo trong nó cả một kế hoạch của Đức Chúa Trời cho một cuộc đời, đưa đến sự thay đổi; và rồi qua con người đó, Đức Chúa Trời tạo dựng nên cả một dân tộc cho mục đích cứu chuộc đời đời của Ngài. Để có thể thực hiện được chương trình của Đức Chúa Trời cho Áp-ram và dòng dõi của người, Ngài đòi hỏi Áp-ram phải có sự phân rẽ lớn lao nhất trong đời sống của ông và gia đình. Sự phân rẽ này được bắt đầu bằng một động từ vô cùng quan trọng: “hãy ra khỏi” (“go forth from”). Theo sau động từ này là một loạt biến động liên quan đến những yếu tố gắn bó các mối quan hệ và hình thành nên cuộc đời của Áp-ram trong suốt 75 năm: quê hương, bà con, cha mẹ. Tại đây Đức Chúa Trời bảo Áp-ram phải rủ bỏ tất cả những mối quan hệ này. Điều này tạo nên khúc quanh trong cuộc đời Áp-ram và chẳng bao giờ quay trở lại như xưa. Đây cũng là điều Chúa Jesus nhắc lại trong lời mời gọi những ai muốn theo Ngài: “Nếu có ai đến theo ta mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh em, chị em mình, và chính sự sống mình nữa, thì không được làm môn đồ ta… Như vậy, nếu ai trong các ngươi không bỏ mọi sự mình có, thì không được làm môn đồ ta” (Lu-ca 14:26, 33).
Khi Áp-ram đáp ứng tại tiếng gọi của Chúa thì có sự phân rẽ ngay lập tức với những mối quan hệ của đời sống cá nhân. Con người chỉ cảm thấy cuộc sống an ninh khi mình được: (a) bảo đảm về tài chánh; (b) bảo đảm về sự tôn trọng; (c) bảo đảm về mối quan hệ gia đình. Bước đầu tiên Áp-ram phải học tập là buông bỏ sự bảo đảm an toàn cho chính cuộc sống của mình mà bước theo tiếng gọi và sự hướng dẫn của Chúa. Áp-ram từ bỏ kế hoạch riêng cho cuộc sống của mình và bắt đầu làm quen với kế hoạch của Đức Chúa Trời. Nếu Áp-ram không vượt qua khó khăn của chính mình mà thực hiện được điều này, chắc chắn rằng cuộc sống còn lại của ông chẳng có giá trị gì đối với Đức Chúa Trời; và Ngài cũng chẳng làm điều gì tốt lành cho chính đời sống của ông và dòng dõi ông. Bổn phận của Áp-ram là ra đi. Còn việc của Đức Chúa Trời là sẽ làm cho ông trở nên một dân lớn, sẽ ban phước cho ông; và Áp-ram sẽ thành một nguồn phước: Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho người nào chúc phước cho ông, rủa sả kẻ nào rủa sả ông; và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ông mà được phước. Đức Chúa Trời biến Áp-ram từ một con người tầm thường trở thành một con người vĩ đại, và mở rộng mối quan hệ của ông vượt ra khỏi phạm trù cá nhân và gia đình để bước vào mối quan hệ của cả thế gian!
Việc Áp-ram đáp ứng lại với tiếng phán và kêu gọi của Chúa để ra đi là một điều rất mầu nhiệm. Làm thế nào một con người sống ở tuổi 75 lại muốn thay đổi và chuyển hướng để làm lại cuộc đời như Áp-ram? Đây quả là một hành động vô cùng “táo bạo và liều lĩnh” của đức tin. Nó không chỉ là hành động đơn thuần của việc dọn nhà ra đi đến định cư một chỗ khác. Tác giả sách Hê-bơ-rơ nhìn vào chiều sâu của hành động của Áp-ram: “Bởi đức tin, Áp-ra-ham vâng lời Chúa gọi, đi đến xứ mình sẽ nhận làm cơ nghiệp: người đi mà không biết mình đi đâu. Bởi đức tin, người kiều ngụ trong xứ đã hứa cho mình, như trên đất ngoại quốc, ở trong các trại, cũng như Y-sác và Gia-cốp, là kẻ đồng kế tự một lời hứa với người. Vì người chờ đợi một thành có nền vững chắc, mà Ðức Chúa Trời đã xây cất và sáng lập” (11:8-10). Khi Áp-ram được Đức Chúa Trời chọn lựa và đem vào trong đời sống của ông kế hoạch của Đức Chúa Trời, thì Ngài cũng trồng vào trong ông một đức tin mãnh liệt để làm theo kế hoạch đó cách mầu nhiệm. Khi Áp-ram dám tin cậy Đức Chúa Trời thì Ngài cũng dám tin cậy ông để ký thác vào trong chính con người tầm thường này những gì cao cả và vĩ đại của Ngài. Kể từ đó, những gì Áp-ram làm, được Đức Chúa Trời kể là hành động của đức tin; và Ngài kể ông là công bình.
Phải chăng Đức Chúa Trời có quá ích kỷ hay tàn nhẫn đến nỗi đòi hỏi những người theo Ngài phải cắt bỏ mọi mối quan hệ máu mủ, ruột thịt của mình không? Đối với suy nghĩ con người, những lời này thật khó nuốt cho Áp-ram và cho mỗi Cơ đốc nhân trải qua các thời đại. Nhưng không có sự chọn lựa nào khác cho Áp-ram và cho những người muốn theo Chúa Jesus. Cơ đốc giáo không đòi hỏi con người làm gì khác hơn là từ khước tất cả những mối liên hệ mà chỉ giữ lại một mối liên hệ quan trọng hơn hết là giữa người đó với Đấng tạo dựng và cứu chuộc nên mình. Nhưng khi con người từ bỏ những mối liên hệ của con người, đặt nó xuống hàng thứ yếu, rồi tiếp nhận và để cho mối liên hệ với Đức Chúa Trời lên trên hết, thì con người tìm lại được tất cả những gì mình đã đánh đổi trong một ý nghĩa hoàn toàn mới mẻ và đầy thú vị. Chúa Jesus đưa ra nguyên tắc mà Ngài đã áp dụng cho chính mình: “Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất đi, ai ghét sự sống mình trong đời nầy thì sẽ giữ lại đến sự sống đời đời” (Giăng 12:25). Là những người nhỏ bé, yếu đuối và bất toàn, nếu chúng ta không dám tin cậy và ký thác đời sống chúng ta cho Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ chẳng bao giờ kinh nghiệm những việc lớn lao của Ngài làm trong và qua chúng ta. Theo Chúa Jesus không phải là nhìn nhận những gì Đức Chúa Trời đã làm cho mình trong Chúa Jesus, nhưng ký thác chính cuộc đời của mình cho Ngài để bắt đầu một cuộc hành trình phiêu lưu với Đức Chúa Trời trong từng khía cạnh của đời sống. Khi đó, chúng ta sẽ kinh nghiệm những điều lớn lao Chúa làm cho mình và dùng mình như là ống dẫn ơn phước của Ngài đến với những người chung quanh chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta sẽ chẳng bao giờ dám ký thác đời sống mình để bước đi với Ngài nếu chưa từng nghe tiếng Ngài phán cách rõ ràng, mạnh mẽ và đầy sức thuyết phục cho khối óc và con tim của chúng ta.
Posted by Trần Trọng Nha