ĐỔI ĐỜI

 

 

“Bấy giờ, Sau-lơ chỉ hằng ngăm đe và chém giết môn đồ của Chúa không thôi, đến cùng thầy cả thượng phẩm, xin người những bức thơ để gởi cho các nhà hội thành Đa-mách, hầu cho hễ gặp người nào thuộc về đạo bất kỳ đàn ông đàn bà, thì trói giải về thành Giê-ru-sa-lem. Nhưng Sau-lơ đang đi đường gần đến thành Đa-mách, thình lình có ánh sáng từ trời soi sáng chung quanh người. Người té xuống đất, và nghe có tiếng phán cùng mình rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bắt bớ ta? Người thưa rằng: Lạy Chúa, Chúa là ai? Chúa phán rằng: Ta là Jêsus mà ngươi bắt bớ; nhưng hãy đứng dậy, vào trong thành, người ta sẽ nói cho ngươi mọi điều phải làm. Những kẻ cùng đi với người đều đứng lại sững sờ, nghe tiếng nói, mà chẳng thấy ai hết. Sau-lơ chờ dậy khỏi đất, mắt dẫu mở, nhưng không thấy chi cả; người ta bèn cầm tay dắt người đến thành Đa-mách; người ở đó trong ba ngày chẳng thấy, chẳng ăn và cũng chẳng uống.” (Công-vụ các sứ-đồ 9:1-9).

 

 

Mặc dầu Kinh Thánh không cho biết, nhưng suốt ba ngày “chẳng thấy, chẳng ăn và cũng chẳng uống” sau biến cố xảy ra trên con đường đến thành Đa-mách, Sau-lơ suy nghĩ rất nhiều về Chúa Cứu Thế Jesus và về hành động của mình đối với những người theo Ngài. Sau-lơ không còn cho rằng Chúa Cứu Thế Jesus đã bị đóng đinh và đã chết như một tội phạm mang tội phạm thượng; nhưng Ngài đã sống lại, đang sống và phán dạy cùng mình. Sau-lơ không còn cho rằng những người tin theo Chúa Cứu Thế Jesus là những người gây rối phải bị trừng phạt và phải chết; nhưng là anh chị em của mình. Sau-lơ cũng không còn cho rằng mình là người hiểu biết Đức Chúa Trời và bênh vực đạo lý của Ngài, là người đạo đức; nhưng là người “phạm thượng, hay bắt bớ, hung bạo”, “ngu muội” và là người mang tội nặng nhứt trong những người có tội (Ti-mô-thê 1:13-15). Sau-lơ kinh nghiệm đổi đời.

 

Theo phong tục, năm mới đến chúng ta có lời ước nguyện đầu năm rằng mình sẽ tốt hơn, sẽ đổi mới và chắc sẽ cần được đổi đời. Chúng ta cần gặp Chúa Cứu Thế Jesus.

 

 

Mục sư Đoàn Trung Chánh