“Đức Chúa Jêsus… bèn mở miệng mà truyền dạy rằng:
Phước cho những kẻ có lòng khó khăn, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy! Phước cho những kẻ than khóc, vì sẽ được yên ủi! Phước cho những kẻ nhu mì, vì sẽ hưởng được đất! Phước cho những kẻ đói khát sự công bình, vì sẽ được no đủ! Phước cho những kẻ hay thương xót, vì sẽ được thương xót! Phước cho những kẻ có lòng trong sạch, vì sẽ thấy Đức Chúa Trời! Phước cho những kẻ làm cho người hòa thuận, vì sẽ được gọi là con Đức Chúa Trời! Phước cho những kẻ chịu bắt bớ vì sự công bình, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy! Khi nào vì cớ ta mà người ta mắng nhiếc, bắt bớ, và lấy mọi điều dữ nói vu cho các ngươi, thì các ngươi sẽ được phước. Hãy vui vẻ, và nức lòng mừng rỡ, vì phần thưởng các ngươi ở trên trời sẽ lớn lắm; bởi vì người ta cũng từng bắt bớ các đấng tiên tri trước các ngươi như vậy.”
(Ma-thi-ơ 5:3-12).

 

 

Trong phân đoạn Kinh Thánh ngắn ngủi này có chín lần chữ “Phước” được đề cập, nên chắc chắc mọi người đều muốn được phước. Một người được phước là người tiếp nhận phước đó từ người có thẩm quyền ban phước cho mình. Vì thế, trong phân đoạn Kinh Thánh này, những người được phước là những người nhận phước từ Đức Chúa Trời; họ là người tiếp nhận phước, còn Ngài là Đấng ban cho họ mọi thứ phước.

 

Trong danh sách những người nhận được phước từ Đức Chúa Trời không có người nào giàu có, thành công, quyền thế như quan niệm của xã hội; nhưng là những người có lòng khó khăn, than khóc, đói khát sự công bình, lòng trong sạch, làm cho người hòa thuận, chịu bắt bớ vì sự công bình, vì cớ niềm tin nơi Ngài bị người ta mắng nhiếc, bắt bớ, và lấy mọi điều dữ nói vu. Nói cách khác, những người dễ dàng bị xã hội chê cười như là dại dột, “ở dưới đất mà nói chuyện trên trời”, thất bại lại là những người được phước.

 

Xin phép được hỏi: “Phước bạn nhận được đến từ đâu ?”

 

 

Mục sư Đoàn Trung Chánh