Một người tin Chúa và một người thợ hớt tóc vô thần cùng đi đến một khu nghèo khổ ở ngoại ô thành phố, nơi những người nghiện rượu và ma túy sống. Người thợ hớt tóc vô thần nói: “Những gì tôi và ông thấy hôm nay chứng minh rằng không có Đức Chúa Trời. Vì nếu có Đức Chúa Trời yêu thương như ông nói, thì làm sao có cảnh nghèo khổ, bệnh tật như thế này? Đức Chúa Trời phải có quyền ngăn cản những người nghiện ma túy, nghiện rượu chớ…”

Người tin Chúa yên lặng không trả lời, cho đến khi hai người gặp một người áo quần rách rưới, tóc xõa đến vai, đang đi thất thiểu, người tin Chúa mới nói: “Nếu anh là một thợ hớt tóc giỏi, anh không thể để cho một người đầu tóc như thế đi lang thang ngoài đường cả.” Người thợ hớt tóc nổi giận: “Sao lại đổ lỗi cho tôi? Anh ta có bao giờ chịu đến cho tôi hớt tóc, cạo râu đâu?”

Người tin Chúa lúc bấy giờ dịu giọng bảo: “Thế thì anh cũng không nên đổ lỗi cho Đức Chúa Trời đã để cho những người này tiếp tục sống cuộc đời hư hỏng cho đến nỗi ra thân tàn ma dại như thế. Ngài lúc nào cũng mời họ đến với Ngài để Ngài giải quyết. Quyền quyết định là ở họ đó thôi.”