Sáng-thế ký (Genesis) 3:14-19
Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn phán cùng rắn rằng: Vì mầy đã làm điều như vậy, mầy sẽ bị rủa sả trong vòng các loài súc vật, các loài thú đồng, mầy sẽ bò bằng bụng và ăn bụi đất trọn cả đời. Ta sẽ làm cho mầy cùng người nữ, dòng dõi mầy cùng dòng dõi người nữ nghịch thù nhau. Người sẽ giày đạp đầu mầy, còn mầy sẽ cắn gót chân người. Ngài phán cùng người nữ rằng: Ta sẽ thêm điều cực khổ bội phần trong cơn thai nghén; ngươi sẽ chịu đau đớn mỗi khi sanh con; sự dục vọng ngươi phải xu hướng về chồng, và chồng sẽ cai trị ngươi. Ngài lại phán cùng A-đam rằng: Vì ngươi nghe theo lời vợ mà ăn trái cây ta đã dặn không nên ăn, vậy, đất sẽ bị rủa sả vì ngươi; trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới có vật đất sanh ra mà ăn. Ðất sẽ sanh chông gai và cây tật lê, và ngươi sẽ ăn rau của đồng ruộng; ngươi sẽ làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn, cho đến ngày nào ngươi trở về đất, là nơi mà có ngươi ra; vì ngươi là bụi, ngươi sẽ trở về bụi.
Dưỡng linh:
Sau khi đối chất với A-đam và Ê-va về tội lỗi của họ đã phạm, Đức Chúa Trời đưa ra bản án cho từng thành phần tham dự trong sự kiện vô tiền khoáng hậu này. Trước hết, Đức Chúa Trời nói với con rắn: “Vì mầy đã làm điều như vậy.” Lời kết tội của Chúa dựa trên những gì con rắn làm rất cụ thể, không có gì là mơ hồ hay võ đoán cả. Dựa trên việc làm của con rắn, Đức Chúa Trời cho biết hậu quả nó phải gánh gồm có hai điều: (a) bị rủa sả giữa vòng cùng chủng loại của nó qua việc bò bằng bụng và ăn bụi đất trọn cả đời; và (b) có sự chống nghịch giữa nó và người nữ, dòng dõi nó và dòng dõi người nữ đời đời. Nó sẽ bị dòng dõi người nữ đập đầu nhưng nó sẽ cắn gót chân dòng dõi người. Bò bằng bụng và ăn bụi đất là hình ảnh của sự sỉ nhục và rủa sả. Dẫu cho con rắn bị ma quỷ sử dụng hay nó chính là ma quỷ đi nữa, Đức Chúa Trời làm cho con rắn từ một con vật khôn ngoan (3:1) trở thành một con vật bị rủa sả và nhục nhã giữa vòng cùng chủng loại của nó. Đồng thời, có sự thù địch muôn đời giữa người nữ và dòng dõi người với nó và dòng dõi nó. Điều này trước hết được hiểu liên quan đến sự xung đột giữa Ca-in (dòng dõi người nữ) và tội lỗi mà ông vật lộn để phải đắc thắng. Nhưng rõ ràng Ca-in đã thất bại. Đồng thời, đây cũng là lời tiên tri về sự chống nghịch của ma quỷ với Chúa Jesus là dòng dõi người nữ. Nhưng chính Chúa Jesus sẽ chiến thắng ma quỷ mặc dầu nó có thể làm hại Ngài qua sự thương khó và sự chết. Tất cả những ai theo thế lực của ma quỷ được kể là dòng dõi của ma quỷ. Hội thánh của Đức Chúa Trời là dòng dõi của người nữ, là Thân Thể của Chúa Jesus luôn luôn bị sự chống đối của ma quỷ nhưng cuối cùng sẽ chiến thắng như chính Ngài đã chiến thắng.
Bản án Đức Chúa Trời giáng trên người nữ gồm hai điều sau đây: (a) sự cực khổ trong việc thai nghén và sanh nở; (b) vì có khuynh hướng muốn kiểm soát chồng nhưng sẽ bị chồng cai trị. Sự khổ cực trong khi mang thai và đau đớn khi sanh nở là dấu hiệu của sự rủa sả đối với việc làm của Ê-va. Có thể nói đây là phần Kinh Thánh Cựu Ước Hi-bá-lai rất khó dịch để có thể lột hết tất cả ý nghĩa của nó. Tuy nhiên chúng ta có thể tạm hiểu như thế này: mang thai và sanh con cái là thiên chức Chúa ban cho người nữ. Thay vì Đức Chúa Trời trực tiếp tạo dựng từng người trên trần gian này, Ngài ban cho người nữ được dự phần vào trong công tác sáng tạo của Ngài. Đây quả là một vinh dự lớn lao của người nữ. Sau khi con người phạm tội, Đức Chúa Trời không cất lấy vinh dự này nhưng khiến nó trở thành điều mà trong đó trộn lẫn giữa niềm vui và sự đau đớn để nhắc cho con người nhớ rằng đã một lần người nữ đi sai trật con đường phước hạnh Chúa ban cho mình. Còn đối với mối quan hệ với chồng thì hình phạt đối với người nữ đó là “dục vọng” (desire) nàng hướng về chồng và chồng sẽ cai trị nàng. Dục vọng ở đây khác với điều mô tả trong sách Nhã Ca của Sa-lô-môn liên quan đến tình dục của con người đối với nhau. Tại đây, “dục vọng” mô tả khuynh hướng thúc đẩy con người làm những điều gian ác và tội lỗi chống nghịch Đức Chúa Trời. Vì thế, phần này có thể hiểu như sau: bởi vì Ê-va đã thúc đẩy A-đam phạm tội qua việc trao cho chàng trái cấm để ăn. Khi làm như thế, Ê-va muốn “lãnh đạo” (lead) hay “kiểm soát” (control) chồng mình làm theo ý muốn mình thay vì duy trì mối quan hệ trật tự mà Đức Chúa Trời tạo nên. Cho nên, bây giờ Đức Chúa Trời thay đổi hay điều chỉnh lại trật tự ban đầu mà Ngài đã thiết lập là chồng là đầu vợ, là người “cai trị” nàng trong mối quan hệ tại gia đình. Từ “cai trị” ở đây mang ý nghĩa rất mạnh trong nguyên văn Hi-bá-lai, nhấn mạnh đến quyền cai trị, thống trị, hay làm chủ người khác.
Theo thứ tự, bản án mà Đức Chúa Trời dành cho A-đam là sau cùng và có vẻ nhẹ hơn hết vì ông là “nạn nhân” của con rắn lẫn người nữ. Nhưng điều đó không có nghĩa là A-đam chẳng có quyền tự do để quyết định gì cả trong vấn đề phạm tội và không chịu trách nhiệm về hành động của mình. Cho nên, án phạt Đức Chúa Trời muốn thi hành trên A-đam do cái tội nghe theo lời vợ như sau: (a) đất đai bị rủa sả chống nghịch lại A-đam; và (b) A-đam sẽ phải làm lụng rất cực khổ mới có mà ăn cho đến ngày qua đời trở về với cát bụi. Đức Chúa Trời đã làm điều này để cho A-đam thấy rằng những gì Đức Chúa Trời ban cho con người từ đất là món quà nhưng không, nhằm mục đích mang lại phước hạnh và lợi ích cho con người. Trong trường hợp này trái cấm là sản vật của đất. Nhưng khi A-đam không vâng phục Ngài, thì chính sản vật của đất sẽ là sự chống nghịch lại với A-đam và làm cho ông khốn khổ! Kể từ đó trở đi, mỗi khi A-đam làm lụng cực khổ trong việc đồng áng, phải làm đổ mồ hôi ra mới có mà ăn, thì sẽ nhớ bài học quý giá này: sự ban cho của Đức Chúa Trời sẵn có là phước hạnh nhưng chính ông đã làm mọi sự trở vô cùng cực nhọc cho chính mình!
Sau khi phạm tội, cuộc sống của A-đam và Ê-va hoàn toàn thay đổi; mối quan hệ của họ với nhau cũng theo đó thay đổi; cách làm việc cũng thay đổi theo. Nói tóm lại, mọi sự thay đổi theo chiều hướng xấu, mang tính cách làm hại và mang lại sự khốn khổ cho A-đam và Ê-va thay vì phước hạnh. Sự ban cho của Đức Chúa Trời nay không còn chỉ là phước hạnh, ngọt ngào hoàn toàn nhưng trộn lẫn trong đó nỗi buồn thảm, cay đắng và đau đớn. Đây chính là điều mà A-đam và Ê-va chẳng bao giờ lường hết được. Nếu biết trước điều này thì chắc cả hai ông bà chẳng ai muốn phải trả một giá quá đắt như vậy cho hành động đi sai lạc đường lối và ý muốn của Đức Chúa Trời, chìu theo tư dục do ma quỷ xúi giục! Nhưng trên thực tế sự thật hoàn toàn ngược lại. Và chúng ta cũng khám phá ra rằng chính chúng ta đã từng hành động chẳng khác gì A-đam và Ê-va. Vì thế, hậu quả chúng ta nhận lãnh cũng chẳng kém gì điều họ đã nhận lãnh!
Posted by Trần Trọng Nha