Kinh Thánh: Phi-líp (Philippians) 4:11-13
Không phải tôi muốn nói đến sự cần dùng của tôi; vì tôi đã tập hễ gặp cảnh ngộ nào, cũng thỏa lòng ở vậy. Tôi biết chịu nghèo hèn, cũng biết được dư dật. Trong mọi sự và mọi nơi, tôi đã tập cả, dầu no hay đói, dầu dư hay thiếu cũng được. Tôi làm được mọi sự nhờ Ðấng ban thêm sức cho tôi.
Dưỡng linh:
Trong các hội thánh thời sứ đồ Phao-lô, hội thánh Phi-líp đã góp phần cung ứng nhu cầu vật chất cho ông nhiều hơn hết (Phi-líp 4:15-19). Cách 10 năm về trước, khi Phao-lô đang hầu việc Chúa tại thành Tê-sa-lô-ni-ca, lần đầu tiên con dân Chúa tại hội thánh Phi-líp đã gửi quà giúp cho ông (c. 15-16). Từ đó trở về sau, nhiều lần họ đã ao ước thực hiện điều đó đều đặn hơn nhưng không có dịp (c. 10). Trong khoảng thời gian dài, Đức Chúa Trời vẫn nuôi đầy tớ của Ngài bằng cách này hay cách khác. Mặc dù Đức Chúa Trời có cảm động lòng của con dân Chúa trong hội thánh tại Phi-líp yêu thương và giúp đỡ ông về phương diện vật chất đi chăng nữa, không phải vì thế ông trở nên lệ thuộc vào tấm lòng yêu thương và hào phóng của họ. Là đầy tớ của Đức Chúa Trời, Phao-lô luôn cẩn thận giữ một thái độ và chỗ đứng hoàn toàn độc lập đối với mọi vấn đề, từ chức vụ cho đến tiền bạc sử dụng để hầu việc Chúa. Nơi sứ đồ Phao-lô nương dựa trong chức vụ của mình không phải là lòng tốt của anh em dành cho ông, nhưng là chính Đức Chúa Trời Hằng Sống. Nói như thế không có nghĩa Phao-lô phủ nhận và xem thường tấm lòng tốt của con dân Chúa được Ngài cảm động để giúp đỡ ông đâu. Trái lại, Phao-lô luôn luôn bày tỏ lòng biết ơn đối với mọi người, vì ông xem họ như là tác nhân thiên thượng (divine agents) được Đức Chúa Trời sử dụng để mang phước hạnh đến cho cuộc đời và chức vụ của ông.
Sứ đồ Phao-lô đưa ra triết lý sống của mình đối với vấn đề vật chất như sau: tập sống với những gì Đức Chúa Trời ban cho và tìm thấy sự thỏa lòng trong mọi hoàn cảnh. Phao-lô học tập không phung phí khi dư dật và không oán trách khi thiếu thốn. Trong nguyên văn Hi-lạp, thành ngữ “dầu no hay đói, dầu dư hay thiếu” mang ý nghĩa rất đặc biệt. Nó mô tả cảnh trước mắt Phao-lô giống như sóng biển đang lên xuống và ông như một tay chơi trò lướt sóng biển chuyên nghiệp (professional surfer), uốn mình lên xuống theo lượn sóng để tiến tới, không để bị sóng nhận chìm ông xuống biển sâu! Bởi đâu mà Phao-lô có thể biến nghịch cảnh và thuận cảnh trở thành “trò chơi thuộc linh” (spiritual game) để đạt đến mức trưởng thành trong Chúa như thế? Sứ đồ Phao-lô đưa ra bí quyết sau đây: “Tôi làm được nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi.” Trong nguyên văn, động từ “tôi làm được” đồng nghĩa là “tôi trở nên mạnh mẽ” hay “tôi có sức mạnh” để có thể thực hiện được nếp sống bằng lòng chấp nhận mọi hoàn cảnh Chúa đặt để. Động từ “thêm sức” có nghĩa là “ban sức mạnh” hay “đặt để sức mạnh vào bên trong.” Như vậy, chính Chúa Jesus Christ đã đặt sức mạnh của Ngài trong Phao-lô để ông có thể vui chịu tất cả mọi hoàn cảnh của cuộc đời. Chúa Jesus đã truyền sức mạnh chịu đựng và niềm vui thỏa của Ngài vào trong sứ đồ Phao-lô, vì chính mình Ngài đã từng đi đến chỗ “tứ cố vô thân” của cuộc đời con người lúc ở trần gian này. Chúa Jesus đã nói về mình như sau: “Con cáo có hang, chim trời có tổ, song Con Người không có chỗ mà gối đầu!” (Ma-thi-ơ 8:20)
Trong Kinh Thánh cho chúng ta một số tấm gương từ các tiên tri cho đến các sứ đồ là những người mà Đức Chúa Trời đã đặt họ trải qua những cuộc thử nghiệm về vật chất hầu phát triển lòng tin cậy Đức Chúa Trời của họ. Có người đắc thắng những cũng có lắm kẻ thất bại trước sự thử nghiệm nghiệt ngã này. Tiên tri Ê-li sau khi ra mắt của A-háp để công bố sứ điệp Đức Chúa Trời muốn ông nói, thì Ngài đem ông vào trong đồng vắng, khe Kê-rít để tập tành ông sống lệ thuộc Đức Chúa Trời qua việc Ngài nuôi ông bằng con chim quạ mỗi ngày. Sau đó Đức Chúa Trời dùng người đàn bá góa Sa-rép-ta để tiếp tục nuôi đầy tớ của Ngài. Chính vì thế, sau này sứ điệp của Ê-li trở nên mạnh mẽ và đanh thép vì đã được trui rèn trong nồi lửa thử thách và nẩy sanh ra lòng tin cậy chỉ một mình Đức Chúa Trời mà thôi. Nếu Ê-li không dám tin Đức Chúa Trời thì làm sao Đức Chúa Trời dám tin và ký thác vào trong ông sứ mệnh để giải cứu dân sự của Đức Chúa Trời ra khỏi lò hỏa ngục của tà thần Ba-anh và Át-tạt-tê? Vì biết rằng người hầu việc Đức Chúa Trời sẽ dễ dàng trở nên bị cám dỗ, sanh lòng tham lam của cải vật chất và nương cậy vào chúng để hầu việc Đức Chúa Trời, nên Ngài đã truyền cho dòng dõi Lê-vi và thầy tế lễ không được có sản nghiệp giữa vòng dân sự của Ngài. Chính Đức Chúa Trời là sản nghiệp của họ (Dân số ký 18:20-24). Do đó, khi Đức Thánh Linh thăm viếng hội thánh đầu tiên, vì nhận biết việc sở hữu sản nghiệp là điều không theo đúng lời Chúa dạy từ Cựu Ước, Ba-na-ba là người thuộc dòng Lê-vi đã đem bán hết sản nghiệp mình có để dâng cho Đức Chúa Trời (Công vụ 4:36-37).
Những ai muốn trở thành người hầu việc Chúa chân chính đều phải chịu thử nghiệm về lãnh vực vật chất thì mới có thể phục vụ Chúa cách hữu hiệu và kết quả. Người đó phải học tập sống ký thác cuộc đời của mình cho Đức Chúa Trời, tin cậy, bước đi, và ngửa trông sự tiếp trợ đến từ Đức Chúa Trời cho chính mình và gia đình mình mỗi ngày. Nếu chịu được thử nghiệm này, khi đó người hầu việc Chúa mới có thể rao giảng những sứ điệp sống động, đầy dẫy thần quyền và sự xức dầu đến từ nơi Ngài. Khi người hầu việc Chúa để cho lòng tham mê vật chất và của cải đời này chiếm ngự tâm trí và tấm lòng của mình, người đó sẽ bị cướp mất đi sự xức dầu, sức mạnh của lòng tin cậy Đức Chúa Trời, và quyền phép trong sự giảng dạy và chức vụ của mình. Dần dà người đó sẽ trở nên muốn dung hòa và nhân nhượng lối sống nửa đời nửa đạo trong những vấn đề thuộc linh.
Là con cái của Chúa, chúng ta cũng rất dễ bị cám dỗ chạy theo vật chất, tiền tài, danh vọng của đời này. Sứ đồ Phao-lô đưa ra cho chúng ta thấy một số nhân vật ông từng quen biết và hướng dẫn họ, nay đã bị mất đức tin và lòng yêu mến Chúa cũng chỉ vì tham mê đời này. Chẳng hạn, Đê-ma là người có đặc điểm “ham hố đời này” nên đã lìa bỏ vị thầy của mình là Phao-lô (2 Ti-mô-thê 4:10). Để khuyên Ti-mô-thê và ngay cả tín hữu về thái độ của Cơ-đốc nhân đối với vấn đề vật chất, sứ đồ Phao-lô đưa ra những lời ra từ kinh nghiệm xương máu sau những năm tháng dài trong chức vụ hầu việc Chúa, đã từng đối diện với biết bao cám dỗ và chứng kiến bao cuộc đời gãy đổ, gia đình tan nát vì lòng tham mê tiền bạc. Sứ đồ Phao-lô khuyên như sau: “Vả, sự tin kính cùng sự thỏa lòng ấy là một lợi lớn. Vì chúng ta ra đời chẳng đem gì theo, chúng ta qua đời cũng chẳng đem gì đi được. Như vậy, miễn mà đủ ăn đủ mặc thì phải thỏa lòng; Còn như kẻ muốn nên giàu có, ắt sa vào sự cám dỗ, mắc bẫy dò, ngã trong nhiều sự tham muốn vô lý thiệt hại kia, là sự làm đắm người ta vào sự hủy diệt hư mất. Bởi chưng sự tham tiền bạc là cội rễ mọi điều ác, có kẻ vì đeo đuổi nó mà bội đạo, chuốc lấy nhiều điều đau đớn” (1 Ti-mô-thê 6:6-10). Nguyện Đức Chúa Trời thương xót mỗi chúng ta để tiếp tục sống giữa thế gian nhưng không ham mê thế gian. Lòng tham mê thế gian và vật chất luôn luôn là thước đo lòng yêu mến Chúa của chúng ta. Sứ đồ Giăng viết: “Chớ yêu thế gian, cũng đừng yêu các vật ở thế gian nữa; nếu ai yêu thế gian, thì sự kính mến Ðức Chúa Cha chẳng ở trong người ấy. Vì mọi sự trong thế gian, như sự mê tham của xác thịt, sự mê tham của mắt, và sự kiêu ngạo của đời, đều chẳng từ Cha mà đến, nhưng từ thế gian mà ra. Vả thế gian với sự tham dục nó đều qua đi, song ai làm theo ý muốn Ðức Chúa Trời thì còn lại đời đời” (1 Giăng 2:15-17).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin giúp con sống đắc thắng và vượt qua sự cám dỗ muốn nương cậy vào con người và vật chất để sống cho Chúa và phục vụ Ngài. Xin ban cho con sức mạnh từ nơi Chúa Jesus Christ mỗi ngày để con có thể tiếp tục sống vui thỏa trong mọi hoàn cảnh mà Ngài vui lòng đặt để con, hầu cho Chúa được sáng danh qua đời sống hèn mọn của của con, hội thánh của Đức Chúa Trời được gây dựng qua đức tin và lòng tin cậy Ngài của con. Amen!