Xuất Ai-cập (Exodus) 3:1-4
 
Vả, Môi-se chăn bầy chiên cho Giê-trô, ông gia mình, là thầy tế lễ tại xứ Ma-đi-an; dẫn bầy chiên qua phía bên kia đồng vắng, đến núi của Ðức Chúa Trời, là núi Hô-rếp. Thiên sứ của Ðức Giê-hô-va hiện ra cùng người trong ngọn lửa, giữa bụi gai kia. Người nhìn thấy cả bụi gai đang cháy, nhưng không hề tàn. Môi-se bèn nói rằng: Ta hãy tẻ bước lại đặng xem sự lạ lớn nầy, vì cớ sao bụi gai chẳng tàn chút nào. Ðức Giê-hô-va thấy người tẻ bước lại xem, Ðức Chúa Trời bèn ở giữa bụi gai gọi rằng: Hỡi Môi-se, hỡi Môi-se! Người thưa rằng: Có tôi đây!
 
Dưỡng linh:
 
Sau khi chạy thoát thân vào đồng vắng để ẩn mình tránh khỏi sự săn đuổi của vua Pha-ra-ôn, Môi-se bắt đầu tạo lập cuộc đời riêng của mình. Cuộc sống dần dà ổn định với sự giúp đỡ của gia đình vợ là thầy tế lễ Ma-đi-an. Cái ước mơ giải cứu dân Y-sơ-ra-ên coi như tan tành như mây khói. Mấy chục năm ăn học những gì khôn ngoan và ưu việt nhất của xứ Ai-cập (Công vụ 7:22), nay dường như vứt sông đổ biển. Bao nhiêu ước mơ vàng của một thời huy hoàng nay bổng dưng trở thành con số không to tướng, chỉ vì một hành động nông nổi muốn giải cứu dân Y-sơ-ra-ên. Chỉ trong nháy mắt Môi-se mất tất cả! Con đường đổ dốc đi xuống của cuộc đời Môi-se nhanh vùn vụt. Từ một chàng hoàng tử trở thành một tên tử tội. Bây giờ, mỗi sáng thức dậy, tay cầm cây gậy đi quanh quẩn trong đồng vắng để chăn chiên. Cái nghề mà Môi-se có lẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chứ đừng nói là ước mơ. Môi-se chết với tất cả, ngay cả chết với chính mình để sống với con người hoàn toàn khác hẳn. Môi-se ôm trong mình một nỗi đau gặm nhấm làm hao mòn tuổi trẻ. Cái đau của một kẻ có học mà nay chỉ là một thằng chăn chiên lang thang từ chỗ này sang chỗ khác! Thôi, đừng ai nói với Môi-se hay nhắc lại cái chuyện đi giải cứu dân tộc của mình nữa. Hãy quên nó đi. Quên tất cả đi, ngay cả có thể quên luôn việc suy nghĩ đến liệu Đức Chúa Trời đứng chỗ nào trong những chuỗi ngày lang bạt của Môi-se và sự đau khổ của dân Y-sơ-ra-ên dưới tay vua Pha-ra-ôn độc ác, ngày ngày tìm cách tàn diệt.
 
Môi-se dường như chấp nhận số phận hẩm hiu và vui với gia đình, vợ con, công việc lều trại, chăn nuôi mỗi ngày… Bổng dưng một hôm, Môi-se dẫn bầy chiên đi qua bên kia đồng vắng, đến núi của Đức Chúa Trời là Hô-rếp, tức là núi Si-nai. Đang khi đi, Môi-se gặp phải một bụi gai giống như bao nhiêu bụi gai đã từng gặp trong đồng vắng. Nhưng có điều khác lạ trong ngày hôm đó mà cả bao nhiêu năm chăn chiên chưa từng thấy: bụi gay cháy chẳng bao giờ tàn tắt. Vì tính tò mò hiếu kỳ, Môi-se tiến đến gần để quan sát.  Môi-se chẳng bao giờ hiểu rằng chính sự hiện diện của Đức Chúa Trời đã làm cho bụi gai này cháy mà chẳng bao giờ tàn tắt! Ngay giữa bụi gai có tiếng phán của Đức Chúa Trời, kêu đích danh Môi-se. Ông đáp lại rằng: “Có tôi đây.” Thế là cuộc đời của Môi-se thay đổi theo một chiều hướng khác kể từ hôm nay qua biến cố hệ trọng này. Sự đáp ứng của Môi-se với tiếng kêu gọi của Đức Chúa Trời là điều quyết định cho sự thay đổi trong chính cuộc đời của Môi-se, kéo theo cả gia đình của ông.
 
Tại sao Đức Chúa Trời dùng bụi gai cháy để gặp gỡ và phán với Môi-se về ý định và chương trình của Ngài? Có một mối liên hệ rất mật thiết giữa bụi gay cháy và chính cuộc đời của Môi-se. Nếu khám phá ra điều này thì chúng ta sẽ nói rằng Đức Chúa Trời có thể sử dụng bất cứ cuộc đời nào và gặp họ bất cứ chỗ nào, khi họ bằng lòng vâng theo tiếng gọi của Ngài.
 
1.    Bụi gai khô héo làm hình bóng về chính con người và cuộc đời của Môi-se. Kể từ ngày rời bỏ xứ Ai-cập chạy thoát thân, khát vọng muốn sống cho Chúa và giải cứu dân sự của Đức Chúa Trời ngày càng trở nên tàn tắt trong tấm lòng và tâm trí của Môi-se. Lúc này cuộc đời của ông chẳng khác gì bụi gai đã khô hết tất cả nhựa sống của nó, có hình dạng trơ trọi giống như một cây chuổi chà không hơn không kém. Nếu ai đó chặt đi thì cũng phải quăng ra ngoài cho người khác chà đạp lên hay đốt tiêu ra tro. Đức Chúa Trời muốn dùng hình ảnh bụi gai này để cho Môi-se đối diện thấy chính con người của mình. Giờ đây, lòng hăng hái và nhiệt thành của con người thiên nhiên của Môi-se đến lúc đã khô hạn và tàn tắt. Trước đây, Môi-se tưởng rằng với số vốn học thức mình có tại xứ Ai-cập, với văn bằng mình có trong tay, với địa vị và quyền thế mình có trong cung điện Pha-ra-ôn, chắc lời mình nói có “trọng lượng” khiến người ta sẽ nghe theo, việc mình làm chắc người ta sẽ tán thưởng. Nhưng nào ngờ đâu tất cả đi ngược lại và bỏ chạy trốn vào đồng vắng sa mạc hoang vu để cứu mạng sống (Công vụ 7:23-25).
 
Nghề chăn chiên là điều gớm ghiếc đối với người Ai-cập (Sáng 46:54). Mà Môi-se chịu ảnh hưởng Ai-cập cả 40 năm rất nặng nề, đến nỗi người ta nhìn Môi-se thấy bộ tịch giống người Ai-cập hơn là người Do-thái. Đức Chúa Trời không muốn sử dụng một Môi-se ngồi trong cung điện sung sướng để đi giải cứu dân sự của Ngài. Ngài muốn dùng một Môi-se nếm trải kinh nghiệm cuộc sống như dân sự của Ngài, để ông có thể đồng cảm và học biết chăn dắt dân sự của Ngài qua nghề chăn chiên. Điều ông chẳng thích chút nào, hay thậm chí lấy làm gớm ghê như người Ai-cập nữa là khác. Đó là “trường huấn nhục” Môi-se phải tốt nghiệp để rồi Đức Chúa Trời mới tin cậy trao dân sự của Ngài cho ông chăn dắt!
 
2.   Nhưng bụi gai cháy và không bao giờ tàn tắt. Nguyên nhân nó cháy mà không tắt là vì có sự hiện diện của Đức Chúa Trời giữa bụi gai. Đức Chúa Trời muốn nói với Môi-se rằng cuộc đời của ông vẫn có thể sống động và bùng cháy với lòng nhiệt thành và tình yêu mới nếu có sự thăm viếng của Chúa và có Ngài hiện diện bên trong. Lòng nhiệt thành của ông đã một lần tàn tắt vì chẳng qua là năng lực xác thịt của chính mình. Lòng nhiệt thành và tình cảm tự nhiên sẽ khiến cho Môi-se ngã gục khi đối diện với sự chống đối và thất bại, tìm cách chạy thoát thân! Môi-se không thể tự mình tạo nên sự nhiệt thành chẳng bao giờ tàn tắt. Nay Chúa làm cho cuộc đời này trở nên sinh động với nguồn năng lực mới. Chỉ bởi năng lực và lòng nhiệt thành từ Chúa ban cho Môi-se mới có thể phục vụ Chúa, đối diện bao nhiêu sự chống đối và sỉ nhục mà ông chẳng bao giờ có thể buông bỏ chức vụ và bầy chiên phản loạn với người chăn chiên. Đức Chúa Trời muốn nói với Môi-se rằng ông sẽ là bụi gai cháy chẳng bao giờ tàn tắt! Đó là lý do tại sao Đức Chúa Trời cho Môi-se gặp Ngài tại bụi gai cháy chẳng bao giờ tàn tắt này.
Năng lực của xác thịt, lòng nhiệt thành của tuổi thanh xuân, niềm tự hào về tri thức và bằng cấp chẳng bao giờ làm cho chúng ta thích hợp với công việc của Đức Chúa Trời. Tất cả những điều này có ngày sẽ phản bội và đánh gục chúng ta nếu chúng ta muốn nương cậy nơi chúng để hầu việc Đức Chúa Trời Hằng sống. Nếu chúng ta muốn phục vụ Chúa và dân sự của Ngài cách kết quả, chẳng có con đường nào khác hơn là bị Ngài đuổi chạy vào trong đồng vắng một thời gian, phải làm điều mình không muốn, ngõ hầu hạ tính kiêu căng và tự ái của con người chúng ta xuống, hút cạn hết cáu cặn của bản ngã và tư dục, và rồi gặp Chúa tại bụi gai cháy trong khúc quanh nào đó của cuộc đời chúng ta. Khi đó, chúng ta sẽ nhỏ nhẹ và khiêm cung nói với Chúa rằng: “Có con đây! Xin hãy sai con.”
 
Cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin cho con gặp Ngài tại bụi gai cháy mỗi ngày để được Ngài làm mới lại lòng yêu mến Chúa và phục vụ Ngài. Amen!
 
Posted by Trn Trng Nha