Cái buồn chán, cái lo âu của con người là không biết tương lai mình ra thể nào. Nhưng cái tương lai mù mịt đó đôi lúc lại làm cho con người có hi vọng để sống.

Người ta sẽ không thiết sống khi không còn một hi vọng nào trong tương lai. Người ta chịu chấp nhận mọi thiệt thòi, khổ nhục, đau đớn trong hiện tại một cách dễ dàng hơn khi có hi vọng mãnh liệt về tương lai tốt đẹp, rực rỡ. Thậm chí có người dám chết với cả cái hi vọng đó.

Hi vọng là cái phao cho con người bám lấy giữa dòng đời đen bạc, đầy khổ ải. Hi vọng thêm năng lực cho con người tiến tới, quyết tâm khắc phục mọi trở ngại giãi bầy trước mặt.

Mọi người tùy theo nhu cầu, tri thức, mục đích mà đặt hi vọng vào tương lai. Con người sẽ hình dung phô diễn, tưởng tượng ra những gì tốt hơn hoặc có tương lai hơn.

Có tương lai hơn có thể có nghĩa là có một địa vị tốt, có một việc làm khấm khá, có một cuộc sống sung túc. Nhưng quan niệm có tương lai hơn là đồng nghĩa có hạnh phúc hơn thì quả không đúng. Giữa dòng đời vô định mà tiền của, địa vị cùng mọi thứ vật chất được coi là quý giá thường không đốt lên được ngọn lửa hạnh phúc ấm áp, tất cả chỉ là những vật vô tri, những phụ tùng trơ trẽn bao quanh cuộc sống vô vị.

Nếu hiện tại không quá ngặt nghèo vì bệnh tật đi chăng nữa, nhìn vào mức định của đời, thi sĩ Tản Đà cho người ta thấy gì nhỉ :

Đời người như giấc chiêm bao, Ngàn xưa dẫu thấy ai nào trăm năm.

Thì hi vọng về tiền của, địa vị cùng vật chất dư thừa làm chi cho uổng công,nhà thơ Khánh Vân cũng cho thấy một sự thật khác lúc qua đời : “Khi nắp quan tài đậy lại, dù giầu sang, phú quí, tấm thân tứ đại cũng hoàn không. Xâu ba thước đất lấp rồi, dẫu vương tướng, khanh hầu, cái nghĩa ba sinh cũng chẳng khác”.

Chi bằng tiêu diêu ngày tháng “Trời cho” trong “trò chơi” như thi sĩ Tản Đà :

Tớ muốn chơi cho thật mãn đời    Đời chưa thật mãn tớ chưa thôi

Chẳng hay đời tớ lâu hay chóng   Dù chóng hay lâu tớ cũng chơi.

Với một nhân sinh quan bất cần đời như vậy, thi sĩ Tản Đà không tự chối mình. Có chăng là tự quên mình trong chốc lát qua men rượu nồng.

Rượu thơ mình lại với mình          Khi say quên cả cái hình phù du.

Khi tỉnh lại “mình lại nhớ mình”, với cái hiện hữu, với nuối tiếc, với chán chường, với cái hi vọng hão huyền ở một kiếp khác.

Kiếp sau xin chớ làm người, Làm con chim nhạn tung trời mà bay.

Triết gia người Pháp, ông Sigmund Freud đã nói một câu chí lý về niềm hi vọng của con người : “Death is the door to a better life, the oldest, strongest and most consistent wish of mankind” - Cái chết là cửa ngõ đi vào một cuộc đời tốt đẹp hơn, đó là ước vọng xưa cũ tha thiết và cấp bách nhất của nhân loại.

Hi vọng ngày mai tốt đẹp hơn, nhiều khi bấp bênh chỉ là mộng ảo, huống chi hi vọng vào “một đời sống tốt đẹp” hơn đời sống hiện tại, thì cái đời sống đó ở đâu ? Ấy thế mà người ta vẫn hi vọng. Phải chăng thà hi vọng để thất vọng còn hơn không dám có hi vọng nào cả.

Tín ngưỡng làm cho con người tin cậy và ngưỡng vọng, tôn giáo tạo cho người tin có niềm hy vọng lớn lao về đời sau. Cái hi vọng đó, ít ra cũng được “phiêu diêu miền cực lạc”, lên “tiên cảnh”  hay một “thiên đàng” nào đó. Buồn một nỗi, nhiều người khi phải đứng ngay ngưỡng cửa của sự chết vẫn không có một chút hi vọng nào về cái mục đích tối hậu mà cả cuộc đời dốc lòng tin cậy.

Người chết tuyệt vọng! Nhưng một số tôn giáo lại dậy người sống nối tiếp hi vọng của người thân yêu đã chết trong tuyệt vọng. Người sống lo lễ lạc, cầu siêu mong linh hồn người thân yêu “sớm” được phiêu diêu miền cực lạc, giáo hội lo tụng kinh giải tội với lệ phí nào đó hầu linh hồn người quá vãng “sớm” về nước Chúa. Đó có phải là niềm tin cậy và ngưỡng vọng của chúng ta sao ? Chẳng lẽ chúng ta thất vọng ngay trong hi vọng? Chẳng lẽ chúng ta hát mãi bài ca bất hủ “Biết Ra Sao Ngày Mai”, rồi lại hát tiếp “Biết Ra Sao Đời Sau” trong ý nghĩa chấp nhận cái “Ra Sao” với tâm tình “Ra Sao” cũng chẳng biết.

Thưa quý vị chưa phải là Cơ Đốc nhân,

Chúng tôi những con cái Chúa chân chính với niềm tin đích thực cảm nhận được sự hi vọng trong đời này và đời sau. Chúng tôi “Biết Ra Sao Ngày Mai” và cũng biết luôn cả “Biết Ra Sao Đời Sau” với cảm nhận chắc chắn rằng cái “Ra Sao” là cái gì. Hi vọng của con cái Chúa chúng tôi vững vàng trên Lời Hứa của Chúa trong cả Kinh Thánh. Nhà xuất bản  Thomas Nelson đã xuất bản một cuốn sách nhỏ “Hope” for hungry heart” - Hi vọng cho những tâm hồn đói khát. Cuốn sách nêu ra nhiều vấn đề trong đời sống con người. Vấn đề nào cũng có lời hứa trong Kinh Thánh, lời hứa cho cả người tích cực lẫn người tiêu cực.

Lời hứa về sự cứu rỗi chắc chắn cho con cái Chúa chân chính như sau : “Ấy lại cũng trong Ngài mà anh em sau khi đã nghe đạo chân thật, là đạo Tin Lành về sự cứu rỗi anh em, ấy là trong Ngài mà anh em đã tin và được ấn chứng bằng Đức Thánh Linh…Nhờ Ngài anh em được ấn chứng đến ngày cứu chuộc” (Ê-phê-sô 1:13; 4:30). Bởi hi vọng cứu rỗi chắc chắn mà biết chắc hi vọng khi lìa trần gian qua cánh cửa sự chết là “đi ở với Đấng Christ là điều rất tốt hơn” (Phi-líp 1:23).

Còn những ngày sống trong trần thế, ở bất cứ hoàn cảnh nào, tình huống nào con cái Chúa chân chính chúng ta cũng tràn đầy hi vọng nếu nhận biết Chúa Jêsus đang ở với mình như Lời Ngài hứa : “Ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế” (Ma-thi-ơ 28:20). Con cái Chúa không ý thức Chúa đang ở với mình thì không cảm nhận được hi vọng rõ ràng. Mục sư mà tôi kính mến ở Hoa Kỳ đã thuật lại câu chuyện sau.

Tôi làm Mục Sư tuyên úy tình nguyện cho bệnh viện Grossmont gần 30 năm. Mỗi sáng thứ tư đầu tháng, các tuyên úy có buổi họp cùng nhau ăn sáng và thảo luận nhiều vấn đề, hay nghe thuyết trình những đề tài rất cần cho một tuyên úy. Trong buổi họp có người đơn ca, có khi cùng hát chung một vài đoản ca. Trong số những bài hát có một đoản ca mới “Pour Yourself In Me” - Xin Hãy Đổ Chính Ngài Vào Tôi. Nhạc và lời của Dr. Michael Beck và Rickie Byars. Nhạc êm dịu như lời cầu nguyện. Lời ca ngắn gọn :

Pour yourself to me. Pour yourself into my heart” - Xin đổ chính Ngài vào con. Xin đổ chính Ngài vào tâm con. Những câu sau đó :

Pour your joy in me. Shine your light in me…” - Xin đổ sự yêu thương của Ngài vào con. Xin chiếu ánh sáng Ngài vào con v.v.

Tôi giơ tay đề nghị : Chúng ta không cần hát bài này. Họ hỏi tại sao, tôi đáp vì chính Ngài đang ở trong chúng ta rồi. Tác giả chưa cảm thấy chính Chúa ở trong, vì không để Ngài hành động qua con cái Ngài. Tình yêu của Chúa, ánh sáng của Chúa không tác động trên tác giả chỉ vì tác giả đã quên “tôn Đấng Christ, là Chúa, làm thánh trong lòng mình” (Phi-e-rơ 3:15). Và sáng hôm đó, chúng tôi đồng ý không hát đoản ca này.

Thưa quý vị chưa phải là con cái Chúa,

Con cái Chúa chân chính chúng tôi “tôn Đấng Christ, là Chúa, làm thánh trong lòng mình” (Phi-e-rơ 3:15). Chúng tôi hi vọng Lời Chúa, Sự Vui Mừng Trong Ngài, Ánh Sáng Của Ngài đã và đang dẫn dắt chúng tôi “Biết Ra Sao Ngày Mai” và cũng biết luôn cả “Biết Ra Sao Đời Sau”. Còn gì bình an hơn, phước hạnh hơn. Chúng tôi chân thành ước mong quý vị cũng được hưởng sự bình an, vui mừng trong đời sống hiện tại và sự cứu rỗi trọn vẹn khi qua đời, qua sự tin nhận Đức Chúa Jesus làm Cứu Chúa của đời mình. Chúng tôi chân thành mong quý vị tin nhận Chúa Jêsus ngay ngày hôm nay.