KHỦNG HOẢNG THUỘC LINH (SPIRITUAL CRISIS)
Giăng (John) 11:1-6
1Có một người đau, tên là La-xa-rơ, ở Bê-tha-ni, là làng của Ma-ri và chị người là Ma-thê.2Ma-ri là người đã xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc mình lau chân Ngài; chính anh người là La-xa-rơ đang đau.3Vậy, hai chị em sai người đến thưa cùng Đức Chúa Jêsus rằng: Lạy Chúa, nầy, kẻ Chúa yêu mắc bịnh.4Đức Chúa Jêsus vừa nghe lời đó, bèn phán rằng: Bịnh nầy không đến chết đâu, nhưng vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, hầu cho Con Đức Chúa Trời bởi đó được sáng danh.5Vả, Đức Chúa Jêsus yêu Ma-thê, em người và La-xa-rơ.6Khi Ngài nghe người nầy đau, bèn ở lại hai ngày nữa trong nơi Ngài đang ở.
Suy gẫm:
Gia đình ba anh em La-xa-rơ, Ma-thê, và Ma-ri có một mối thân tình đặc biệt với Chúa Jesus. Không chút nghi ngờ, trong khi thi hành chức vụ trên đất, gia đình này đã mang lại niềm an ủi và khích lệ cho Chúa Jesus rất nhiều. Có lẽ Ma-ri là người đã lấy chai dầu cam tùng rất quý giá để xức cho Chúa Jesus trước khi Ngài bước lên thập tự giá. Ma-thê với tài nấu nướng đã từng thết đãi Chúa Jesus với những bữa ăn thịnh soạn. Còn La-xa-rơ với một nhân cách hiền hòa, dễ mến, và cũng là người bạn quý của Ngài, được gọi là “người Chúa yêu” (11:3) hay là “bạn” của Ngài (11:11). Trong cả hai trường hợp, Giăng dùng động từ “yêu” (phileō) và danh từ “yêu” (philos) để miêu tả bản chất mối liên hệ đầy cảm mến người với người (human relationship) giữa Chúa Jesus và La-xa-rơ. Khi sử dùng động từ này, sứ đồ Giăng muốn nhấn mạnh đến mối liên hệ về mặt nhân tánh của Chúa Jesus với La-xa-rơ nói riêng và cả gia đình của ông nói chung.
Một ngày kia La-xa-rơ lâm trọng bịnh. Đứng trước tình cảnh nguy ngập, hai người em gái của La-xa-rơ là Ma-thê và Ma-ri sốt vó cả lên có lẽ vì La-xa-rơ là anh cả, nơi nương tựa duy nhất của gia đình. Họ đinh ninh rằng khi nghe tin La-xa-rơ đau gần chết, Chúa Jesus sẽ đến ngay lập tức vì là bạn thiết nghĩa với Ngài (Giăng 11:11). Mặc cho tình cảm đặc biệt của gia đình này dành cho Ngài, khi nghe tin La-xa-rơ đau bịnh, Chúa Jesus trông có vẻ dường như rất dửng dưng với hoàn cảnh của “người Chúa yêu.” Ngài nói với những người được sai đến báo tin: “Bịnh nầy không đến chết đâu, nhưng vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, hầu cho Con Đức Chúa Trời bởi đó được sáng danh.” Tại sao Chúa Jesus lại phản ứng như thế? Giăng cho chúng ta câu trả lời: “Vả, Đức Chúa Jêsus yêu (agapaō) Ma-thê, em người và La-xa-rơ. Khi Ngài nghe người nầy đau, bèn ở lại hai ngày nữa trong nơi Ngài đang ở.” Từ động từ “yêu” (phileō) được chuyển thành động từ “yêu” (agapaō). Chính vì tình yêu này mà Chúa Jesus ở lại Giê-ru-sa-lem thêm hai ngày nữa để chờ cho La-xa-rơ qua đời! Điều này trông có vẻ dường hoàn toàn nghịch lý với sự suy nghĩ và tình cảm của con người. Nhưng Chúa Jesus đã hành động với mục đích rõ rệt. Chỉ có những người trong cuộc với Chúa Jesus mới hiểu được sự chuyển mình trong tình yêu, bằng không họ chỉ suy nghĩ theo thói thường của con người. Giăng dùng động từ “yêu” (phileō) để diễn tả suy nghĩ con người khi nhìn thấy Chúa Jesus khóc lúc bước đến mộ của La-xa-rơ (11:35, 37).
Sâu xa trong mối quan hệ giữa Chúa Jesus với gia đình này, mối thân tình với Chúa Jesus đối với họ có lẽ đã trở nên quá bình thường. Bình thường đến độ nghĩ Chúa Jesus là con người như mình, không nhận chân ra Ngài là Đức Chúa Trời. Họ có thể nghĩ Chúa Jesus cũng chỉ là một con người nhưng đặc biệt là Ngài có quyền năng thi hành phép lạ hơn người khác. Thế thôi! Đây là lỗ hỏng trong đức tin và sự hiểu biết của họ cần được lấp đầy. Chúa Jesus đã quăng họ vào trong sự hụt hẩng tâm linh, sự khủng hoảng của đời sống đức tin để họ khám phá ra chính họ là ai, trong hành trình của nhận thức về Ngài và đức tin nơi Ngài. Và cũng để qua đó họ nhận biết Chúa Jesus thật sự là ai. Nói cách khác, Chúa Jesus đưa họ lên một bậc cao hơn trong đức tin: tin Chúa Jesus có thể làm cho kẻ chết sống lại đời đời thuộc phạm trù thần thượng và lai thế vượt ra khỏi sự hiểu biết của con người, chứ không chỉ tin Ngài là Đấng có thể thi hành phép lạ thuộc phạm trù của thân thể và hiện tại; trong trường này là chữa lành bịnh tật. Hơn thế nữa, Chúa Jesus giải thoát họ khỏi cái loại đức tin bị kìm hãm và cột trói bởi quan niệm về không gian và thời gian (Giăng 11:21, 32). Đến lúc họ phải nhận biết rằng Ngài không những là con người như họ nhưng cũng là Đức Chúa Trời. Đấng có thể làm mọi sự chỉ bởi lời phán của Ngài, trong đó hàm chứa sức mạnh chọc thủng xuyên qua cả không gian và thời gian (Giăng 11:40-43; cf. Ma-thi-ơ 8:8).
Phước hạnh mà Chúa Jesus dành cho gia đình này vượt quá nhận thức và hiểu biết của họ. Những giây phút khủng hoảng, hụt hẩng, và sụp đổ trong đức tin lúc ban đầu được thay thế bằng phước hạnh tuyệt vời: (a) La-xa-rơ trở thành kiểu mẫu của sự sống lại ngày sau cùng; (b) biết Chúa Jesus là “Con Đức Chúa Trời” trong ý nghĩa đầy đủ nhất của nó, nghĩa là Ngài chính là Đức Chúa Trời. Chúa Jesus muốn dạy và nâng họ lên một bậc cao hơn trong đức tin, vượt ra khỏi bầu khí quyển của mối liên hệ tình cảm với Chúa Jesus trong phạm trù giữa con người với con người (human relationship) để bay vào trong thế giới rộng lớn và bao la hơn với Ngài trong mối quan hệ giữa con người và Đức Chúa Trời (man-God relationship). Chúa muốn dẫn La-xa-rơ vào trong kinh nghiệm mới mẻ về tình yêu của Ngài đối với ông: từ “người Chúa yêu” trong nghĩa phileō trở thành “người Chúa yêu” trong nghĩa agapaō. Đây là sự chuẩn bị cho La-xa-rơ và gia đình này bước vào trong cõi đời đời với Ngài trong tương lai. Lúc họ thật sự từ kẻ chết sống lại và chẳng bao giờ chết nữa, mặc dầu trong hiện tại La-xa-rơ được Chúa kêu sống lại nhưng rồi cũng sẽ phải chết để chờ ngày sống lại vĩnh cữu (Giăng 11:25).
Bạn và tôi đang ở đâu trong hành trình của nhận thức và kinh nghiệm đức tin nơi Chúa Cứu Thế Jesus? Có lẽ chúng ta đã bắt đầu bước vào trong hành trình này bằng mối quan hệ người-người với Chúa Jesus. Chúng ta hiểu và trải nghiệm Ngài là người thật sự. Giáo lý về sự nhập thể trở nên hiện thực trong đời sống chúng ta. Nhưng đó không phải chỗ mà Chúa muốn chúng ta dừng lại trong hành trình thuộc linh. Ngài muốn chúng ta đi xa hơn và đưa chúng ta vào trong thế giới rộng lớn và bao la hơn của đời sống đức tin. Để thực hiện điều đó, có lúc Chúa phải quăng chúng ta vào những hoàn cảnh, trong đó chúng ta thấy chơi vơi, hụt hẩng, đi đến chỗ hoàn toàn thất vọng về chính Ngài. Lời cầu nguyện dường như không được Chúa nhậm. Thậm chí, càng cầu nguyện thì hoàn cảnh càng trở nên tồi tệ hơn! Lúc đó có thể chúng ta trở nên cay đắng và tức giận khi nghĩ đến những gì mình đã hy sinh và phục vụ Chúa và cho Hội Thánh của Ngài. Tại sao Chúa không làm ơn cho tôi và gia đình tôi, trong khi tôi đã tận hiến quá nhiều cho Chúa và Hội Thánh của Ngài? Chúng ta hãy bình tâm và chờ đợi vì biết rằng: “Công khó của anh em trong Chúa chẳng phải là vô ích đâu” (1 Cô-rinh-tô 15:58). Có lẽ đây là sự nối kết ẩn tàng trong tư tưởng của sứ đồ Phao-lô giữa sự sống lại của thân thể và sự phục vụ Chúa. Chỉ có khi nào chúng ta kinh qua con đường của sự chết con người cũ và sống lại con người mới với Chúa Cứu Thế, khi đó chúng ta mới thấu hiểu được chiều sâu của sự phục vụ Ngài là “chẳng vô ích đâu.” Từ đó, chúng ta sẽ chẳng còn tự hào về những thành tích thuộc linh, được giải thoát khỏi “cái bịnh thành tích” trong chức vụ và đời sống theo Chúa.
Con người chúng ta có khuynh hướng chối từ hay muốn Chúa làm giảm nhẹ đi những gì gây cho khó chịu và đau khổ trong đời sống theo Chúa của chúng ta. Cơ đốc nhân sống trong thế giới Tây phương rất nhạy cảm với những gì “bất thường” xảy đến cho mình. Người ta tìm kiếm và tự tạo nên cho mình một chỗ êm ấm và dễ chịu (comfort-zone) để theo Chúa. Đó chính là môi trường và thứ triết lý sống giết chết niềm tin và kinh nghiệm theo Chúa của chúng ta. Khi muốn nâng chúng ta lên một bậc cao hơn trong sự nhận thức và trải nghiệm đời sống đức tin, đôi khi Chúa bắt buộc phải quăng chúng ta vào trong những hoàn cảnh, trong đó dường như Ngài hoàn toàn yêu lặng. Thậm chí sự việc trở nên tồi tệ hơn so với lúc chưa cầu nguyện, để cho chúng ta học biết “sự chết.” Chết cái tôi, bản ngã. Chết với thành tích thuộc linh. Chết với “chức vụ” mà người hầu việc Chúa có. Chết lòng nhờ cậy Chúa theo kiểu tình cảm con người để bắt đầu biết vận dụng đức tin đích thật nơi chính Ngài. Thông thường, điều Chúa làm cho chúng ta trái ngược với lối suy nghĩ của con người. Hãy bình tĩnh và an tâm vì Chúa gọi chúng ta là “bạn của Ngài” và “người Ngài yêu.” Chúa đang làm cho chúng ta những gì mang lại phước hạnh nhất cho đời sống chúng ta, hầu cho Ngài được vinh hiển, và người ngoài nhìn vào phải nói rằng: “Kìa, Chúa yêu người ấy là dường nào!” Từ chính kinh nghiệm theo Chúa và phục vụ Ngài, Phao-lô quả quyết: “Vì tôi chắc rằng bất kỳ sự chết, sự sống, các thiên sứ, các kẻ cầm quyền, việc bây giờ, việc hầu đến, quyền phép, bề cao, hay là bề sâu, hoặc một vật nào, chẳng có thể phân rẽ chúng ta khỏi sự yêu thương mà Đức Chúa Trời đã chứng cho chúng ta trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Chúa chúng ta” (Rô-ma 8:38-39). Đó có phải lòng mong ước và khao khát của mỗi chúng ta trong hành trình thuộc linh về thiên quốc không?
Posted by Trần Trọng Nha