MỘT VỤ KHIẾU NẠI

Complain

 

Ngay sau Thế Chiến II, cảnh đỗ nát hoang tàn của nhiều quốc gia khó thể diễn tả được, trong số ấy, nổi bật nhất có lẽ là Germany và thành phố Berlin. Lực lượng không quân của quân đội Đồng Minh đã oanh tạc Berlin liên tục trong những ngày cuối của cuộc chiến và dường như đã san bằng thành phố. Những căn nhà nào còn đứng được thì mang đầy vết đạn lũng nát do quân đội Nga-sô lúc tiến vào để chiếm thành phố.

Nhưng rồi Germany cũng phải chuyển mình để sống. Được làm vua thua làm giặc. Không những phải tự lo vá víu những vết thương đau của toàn quốc mà còn phải chịu cảnh trả nợ chiến tranh cho những quốc gia Đồng Minh, một số nợ khổng lồ 23 tỷ Mỹ Kim vào năm 1945, ngay sau chiến tranh. Những nhà lãnh đạo Germany sau chiến tranh đã can đảm đối đầu với đau thương, đỗ nát, cùng nhau xây dựng lại quốc gia mình. Trong sự cố gắng xây dựng đó, Germany đã có chương trình bồi thường cho những nạn nhân của cuộc chiến và chánh quyền mới đã phân loại ba chương trình bồi thường theo thiệt hại về quân sự, thiệt hại dân sự và đặc biệt là những nạn nhân của chiến dịch diệt chủng người Do Thái, được gọi tắt là những nạn nhân của Holocaust. Người muốn xin được bồi thường phải chứng minh được rằng mình là nạn nhân của chiến cuộc. Đơn xin bồi thường gởi về tới tấp và Ủy Ban cứu xét làm việc đêm ngày. Đại đa số các đơn xin bồi thường đều được giải quyết, vì giữa cảnh điêu tàn của Germany, hầu như ai cũng chứng minh được rằng mình là nạn nhân của chế độ vô nhân Nazis. Nhưng bao giờ cũng có những trường hợp đặc biệt.

Một nhóm người trong Ủy Ban bồi thường chuyên giải quyết những trường hợp đặc biệt ngày kia ngồi trầm ngâm trước một văn kiện xin đòi bồi thường đặc biệt. Họ nhìn nhau, không biết nên khóc hay nên cười. Câu chuyện đòi bồi thường diễn ra trước mắt họ.

Bị đánh thức vào một đêm khuya khoảng cuối năm 1943, Tùy viên quân sự của sứ quán Germany tại Ankara, Turkey bị bắt buộc phải ngồi dậy, đến tòa đại sứ để giải quyết một việc quan trọng. Người khách lạ không ai mời vào lúc giữa đêm đang ngồi trong góc phòng đợi. Tấm màn lớn tại cửa sổ và ánh đèn mờ trong đêm tối khiến Tùy viên quân sự không thấy rõ người đối diện, cho đến khi người ấy chồm người đến phía trước và hỏi anh:

-       Anh là ai?

Người đàn ông này khoảng trên năm mươi tuổi, mái tóc đen bóng được chải ngược trên đầu để lộ vầng trán rộng. Đôi mắt đen của anh đảo liên tục, lúc nhìn Tùy viên quân sự, lúc nhìn ra cửa chính của phòng. Anh có chiếc càm nhọn, mũi nhỏ và không đẹp, nhìn anh không có gì hấp dẫn cả. Về sau, khi hai người tiếp xúc với nhau rất nhiều lần, Tùy viên quân sự nhận xét rằng anh giống như những tên hề trong gánh xiệc, mang mặt nạ mỗi đêm nên người đối diện không hiểu rõ xúc cảm của anh đàng sau mặt nạ ấy. Tùy viên quân sự bị đánh thức lúc nửa đêm vì người lạ này đến sứ quán với một việc khẩn cấp và anh chỉ muốn nói chuyện với Đại sứ mà thôi.

-       Tôi có một món quà rất lớn cho người Đức và trước khi trình bày món quà, tôi phải nhấn mạnh với anh rằng, dù nhận quà hay không, anh không được phép kể việc này với ai, trừ Đại sứ. Nếu anh tiết lộ, anh sẽ chết và tôi cũng chết nữa.

Tuỳ viên quân sự nhếch miệng: “Anh yên lòng, tôi rất kín miệng, nếu không, tôi không giữ được chức này. Quà của anh là gì ?”

Anh ta nghiêm trọng trình bày rằng mình đang có những tài liệu cực kỳ bí mật, vô cùng ích lợi cho Germany, bí mật đến độ chỉ Đại sứ Anh Quốc được thấy và anh nắm được tài liệu này vì là người hầu cận cho Đại sứ Anh. Tùy viên quân sự nhìn người hầu cận này mà không biết phải nghĩ sao về kẻ bán chủ, phản thầy. Anh chỉ có thể nói được một lời:

-       Tại sao ?

-       Tôi ghét người Anh. Và tôi nói cho anh biết, tôi muốn tiền. Tôi muốn thật nhiều tiền. Tôi muốn hai mươi ngàn bảng Anh. Tiền mặt.

-       Không có chuyện đó. Sứ quán chúng tôi không có tiền, và hơn nữa số tiền anh đòi hỏi thật quá cao. Tài liệu mật của anh là gì ? biết có gíá trị gì không? Tôi muốn xem tài liệu của anh.

-       Tôi không phải là một thằng ngu. Tôi đã chuẩn bị tài liệu này nhiều năm nay. Tôi cho anh ba ngày để suy nghiĩ. Vào đúng 3 giờ trưa ngày 30.10 tôi sẽ gọi điện thoại cho anh. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ giao hai cuộn phim bí mật cho anh trong đêm đó, tại địa điểm do tôi chọn và anh phải trao cho tôi hai mươi ngàn bảng Anh cùng một lúc. Anh nên nhớ, nếu anh không mua tài liệu này, tôi sẽ liên lạc với họ, vừa nói anh vừa hất hàm về phía lãnh sự quán Nga-sô bên kia đường.

Sáng hôm sau, Tùy viên quân sự trình bày cho Đại sứ Đức. Câu đầu tiên vị đại sứ hỏi là: “Người giúp việc cho tòa đại sứ mình là ai, các anh có biết rõ người ấy không?” và đại sứ nói rằng sẽ báo cáo cho Berlin, tuỳ Phòng Chính trị và ngoại giao của Berlin quyết định. Trong những trường hợp thông thường, Đại sứ Đức sẽ báo cho Đại sứ Anh biết rằng nên cẩn thận, có kẻ phản chủ đang ở ngay trong phòng. Nhưng giữa những ngày đại chiến, ai sẽ tử tế với kẻ thù.

Tùy viên quân sự hoàn toàn quên hẳn việc này trong công tác bận rộn hàng ngày, tin chắc rằng Berlin sẽ bác bỏ câu chuyện khó tin. Nhưng đến sáng ngày 30.10, anh được Đại sứ mời vào phòng, trao cho anh điện văn của Phòng Chính trị và Ngoại giao của Berlin, xác nhận rằng Berlin muốn nhận tài  liệu mật này và hai mươi ngàn bảng Anh đã được gởi đến. Hai người cùng đếm lại số tiền khổng lồ này, cuộn lại từng cuộn theo mười đồng, hai mươi đồng và năm mươi đồng. Tiền thật mới, như vừa được in xong, được quấn lại trong một chiếc túi xách gọn gàng và trao cho Tùy viên quân sự. Đại sứ Đức nói lời cuối trước anh ra đi:

-        Đừng để nó lừa nhé. Đừng để xì-căn-đan xảy ra. Và xin nhớ rằng, dù bất cứ điều gì xảy ra, tôi không biết gì hết và tôi cũng không thể bảo vệ anh được. Anh không được phép cho ai biết việc này, kể cả người trong gia đình.

Đêm hôm ấy hai người gặp nhau tại tòa Đại sứ. Tùy viên quân sự phải mang theo một nhân viên chuyên môn về rửa hình, nhưng anh này hoàn toàn không biết việc gì cả.

Người hầu cận của Đại sứ Anh quốc xòe bàn tay có hai cuộn micro films và hất hàm hỏi: “Tiền đâu?” Tùy viên quân sự mở tủ an toàn, mang trọn số tiền để trước mắt anh ta và anh thật bình tĩnh đếm từng cọc tiền, cho đến khi anh gật đầu xác nhận đủ 20.000 ngàn bảng Anh. Anh định bước ra cửa nhưng Tùy viên quân sự chận anh lại;

-       Anh phải chờ đây. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ thôi. Tôi phải xem đây cỏ phải là tài liệu mật không.

-       Anh nên tin tôi. Nhưng được. Tôi sẽ chờ.

Trước khi rời phòng, Tuỳ viên quân sự khóa cửa lại. Anh những tưởng người này sẽ giận dữ, phản đối vì bị nhốt như tù. Nhưng không. Người hầu cận cho Đại sứ Anh ngồi bình tĩnh hút thuốc. Thái độ ấy càng khiến Tùy viên quân sự an lòng tài liệu anh nhận đêm nay chắc có giá trị. Anh vội vàng chạy ngay xuống hầm, nơi người chuyên môn rửa phim đang chờ trong phòng tối.

Người rửa phim vừa làm việc vừa giải thích từng điểm một cho Tuỳ viên quân sự, vì anh muốn học công tác này, để về sau, chính anh sẽ là người rửa phim, không cần đến một người khác.

Người rửa phim cẩn thận trong từng động tác một trong khi Tuỳ viên quân sự nóng lòng muốn biết kết quả. Berlin đã bỏ ra một số tiền khổng lồ cho hai cuộn phim, không biết có giá trị gì không. Và cuối cùng, giây phút ấy cũng đến.

Cuộn phim đầu tiên ghi rõ hàng chữ “TỐI MẬT. TỪ BỘ NGOẠI GIAO ĐẾN ĐẠI SỨ ANH QUỐC TẠI ANKARA.” Hơn thế nữa, tài liệu vừa được gởi chỉ vài ngày trước thôi.

Tùy viên quân sự vội vàng trở lại phòng đợi, mở cửa cho người hầu việc đại sứ Anh và từ giã. Anh trở lại phòng rửa hình, cho người chuyên viên ra về và tiếp tục công tác. Hai cuộn phim mang tất cả là 52 tấm hình. Anh cẩn thận rửa thật lớn từ tấm hình, và sau khi xong, phải xem xét thật cẩn thận mình đã không để quên bất cứ tài liệu, hình ảnh nào trong phòng. Công tác xong vào lúc 4 giờ sáng. Anh mang tất cả hình ảnh này vào phòng làm việc của anh tại tòa đại sứ, khóa cửa thật kỹ, để hình ra trước mắt mình và đốt một điếu thuốc.

Nỗi kinh hoàng của anh càng lúc càng tăng. Anh không thể tưởng tượng được điều mình đang thấy. Trên bàn anh, những bí mật về chính trị, quân sự của kẻ thù đang được phô bày trọn vẹn và với giá trị vô lường. Không có gì đáng phải nghi ngờ. Tài liệu đang nằm trước mắt anh mang giá trị vô lường và số tiền khổng lồ Berlin đã trả cho kẻ phản bội thật đáng giá.

Anh cố gắng sắp những tài liệu này theo ngày tháng và thấy rằng đây là những văn kiện mới nhất, có những tài liệu chỉ cách đây có đôi ngày. Những văn kiện này được trao đổi giữa Bộ Ngoại Giao và Đại sứ Anh Quốc tại Ankara bao gồm những lời chỉ dẫn, thắc mắc và những câu trả lời cho thắc mắc của đôi bên, kể cả những báo cáo về tình hình chính trị và quân sự cực kỳ quan trọng. Ngoài việc ghi rõ ngày nhận văn kiện, các tài liệu này còn ghi rõ giờ gởi đi và giờ nhận, nghĩa là về phương diện kỹ thuật, những chuyên viên của Berlin có thể khám phá ra code bí mật của Anh Quốc.

Các tài liệu này còn trình bày mối quan hệ giữa London, Washington và Moscow qua những văn kiện trao đổi ý kiến giữa ba cường quốc. Vị Đại sứ Anh tại Ankara chắc chắn phải được lòng tin cậy tuyệt đối của bộ Chính Trị và Ngoại Giao Anh quốc mới có thể nhận được những tài liệu tối mật này.

Đối với Germany, những tài liệu này lại càng quan trọng hơn nữa vì đã trình bày một cách thật rõ ràng sự cương quyết của Lực Lượng Đồng Minh để hủy diệt chế độ Nazis. Trong lúc thật bất ngờ, tài liệu của người phản chủ này cho Đức Quốc biết chế độ thất nhân của quốc gia mình sẽ đi đến chỗ diệt vong. Các tài liệu này như những lời tiên tri đã viết trên tường.

Tùy viên quân sự không ngủ suốt đêm nay, ngồi xem từng tài liệu một, nhìn vào từng dữ kiện và con số. Đây không phải là chương trình tuyên truyền nhưng là sức mạnh của Lực Lượng Đồng Minh. Một tương lai đen tối đang ở trước mắt Germany. Nếu Đức Quốc muốn thắng cuộc chiến này, phải cần một phép lạ. Anh trầm ngâm nghĩ đến những nhà lãnh đạo tại Berlin, những vị cố vấn cho Hitler và có thể ngay chính Hitler sẽ nghĩ gì và đối phó ra sao với những điều tài liệu tối mật này trình bày. Nếu họ còn biết suy xét và còn sáng suốt, họ chỉ còn một giải pháp để cứu vãn Germany mà thôi.

Và Tuỳ viên quân sự chờ đợi kết quả trong run sợ. Và anh đã lầm. Sau khi những vị lãnh đạo tại Berlin nhận tài liệu tối mật này và xác nhận rằng đây là tài liệu thật, không phải là bẫy của Đồng Minh, họ đã lựa chọn giải pháp và con đường của họ bằng cách không xử dụng điều họ nhận được từ tài liệu này trong tiến trình chính trị và quân sự của Đức Quốc. Trái lại, họ lại dùng tài liệu của kẻ phản chủ để tranh cãi lẫn nhau và người nào cũng muốn nhận chính mình là người phải được kể công về tài liệu nhận được từ kẻ phản chủ. Phần thực tế duy nhất họ đã dùng trực tiếp từ tài liệu này là khám phá được mật mã của Anh Quốc. Những kẻ lãnh đạo của chế độ Reich không hề áp dụng điều họ biết được về tài liệu mật này. Tùy viên quân sự đau đớn nghĩ rằng những giờ nguy hiểm, những công khó của anh, số tiền thật khổng lồ Berlin đã phải trả cho tài liệu đã là “công cóc”.

Kẻ phản chủ đã dùng một máy ảnh rất tầm thường để chụp những tài liệu mật hàng đêm sau khi chủ của anh trở về tư thất. Không ai phải bắn một viên đạn.  Không cần phải dùng độc dược. Không ai bị mất mạng. Không cần phải hối lộ ai. Không cần phải hăm dọa, tống tiền ai. Không ai phải vào sinh ra tử. Vậy mà kẻ phản chủ đã thực hành được một công tác tối mật, tối quan trọng mà những điệp viên lừng lẫy ngày nay như James Bond cũng chưa đạt được. Nhưng lịch sử luôn luôn có những việc lạ người ta không thể hiểu được và cũng không giải thích được.

Ủy Ban Cứu Xét những trường hợp bồi thường đặc biệt cùng nhìn nhau. Lý do người giúp việc cho Đại sứ Anh tại Ankara nộp đơn xin bồi thường sau chiến tranh vì Berlin đã giao cho anh hai mươi ngàn bảng Anh giả.

Ủy Ban Cứu Xét những trường hợp bồi thường đặc biệt cùng nhìn nhau và cùng đồng ý rằng Đức Quốc không bồi thường trường hợp này.

 

Đoàn Thu Cúc