CON CHIÊN NGOAN ĐẠO HAY MÔN ĐỒ CHÚA JESUS?
Phi-líp (Philippians) 3:4-11
4 Ấy chẳng phải tôi không có thể cậy mình trong xác thịt đâu. Ví bằng kẻ khác tưởng rằng có thể cậy mình trong xác thịt, thì tôi lại có thể bội phần nữa,5 tôi chịu phép cắt bì ngày thứ tám, về dòng Y-sơ-ra-ên, chi phái Bên-gia-min, người Hê-bơ-rơ, con của người Hê-bơ-rơ; về luật pháp, thì thuộc phe Pha-ri-si;6 về lòng sốt sắng, thì là kẻ bắt bớ hội thánh; còn như về sự công bình của luật pháp, thì không chỗ trách được.7 Nhưng vì cớ Đấng Christ, tôi đã coi sự lời cho tôi như là sự lỗ vậy.8 Tôi cũng coi hết thảy mọi sự như là sự lỗ, vì sự nhận biết Đức Chúa Jêsus Christ là quí hơn hết, Ngài là Chúa tôi, và tôi vì Ngài mà liều bỏ mọi điều lợi đó. Thật, tôi xem những điều đó như rơm rác, hầu cho được Đấng Christ 9 và được ở trong Ngài, được sự công bình, không phải công bình của tôi bởi luật pháp mà đến, bèn là bởi tin đến Đấng Christ mà được, tức là công bình đến bởi Đức Chúa Trời và đã lập lên trên đức tin;10 cho đến nỗi tôi được biết Ngài, và quyền phép sự sống lại của Ngài, và sự thông công thương khó của Ngài, làm cho tôi nên giống như Ngài trong sự chết Ngài,11 mong cho tôi được đến sự sống lại từ trong kẻ chết.
Suy gẫm:
Phao-lô có một bề dày năm tháng cuộc đời của kẻ mộ đạo. Nếu nói theo ngôn từ tôn giáo, Phao-lô là một con chiên ngoan đạo; thậm chí, ông còn dư tiêu chuẩn để làm một môn đồ thượng hạng của Chúa Jesus. Phao-lô kể lại: “tôi chịu phép cắt bì ngày thứ tám, về dòng Y-sơ-ra-ên, chi phái Bên-gia-min, người Hê-bơ-rơ, con của người Hê-bơ-rơ; về luật pháp, thì thuộc phe Pha-ri-si; về lòng sốt sắng, thì là kẻ bắt bớ hội thánh; còn như về sự công bình của luật pháp, thì không chỗ trách được.” Vì hãnh diện về niềm tin và nếp sống đạo của mình, Phao-lô đã bảo vệ tôn giáo mình đang theo cách cuồng nhiệt, sẵn sàng ra tay tàn diệt bất cứ ai đi ngược lại với niềm tin của mình. Kết quả là ông đã lao đầu vào một chuyến đi từ kinh đô Giê-ru-sa-lem đến thành Đa-mách, nắm trong tay một trát tòa hòng phen này ra tay tàn diệt những kẻ theo nhân vật Jesus ở Na-xa-rét, tức các Cơ đốc nhân chân chính đang sống tại thành Đa-mách (Công vụ 9:1-2). Nhưng ai có ngờ rằng chính trong ngày đó, Phao-lô đã chạm trán với một nhân vật mà ông mù quáng từng ra sức chống trả kịch liệt: Jesus ở Na-xa-rét – Chúa Phục Sanh (Công vụ 9:3-5). Trong cuộc đối đầu này, Phao-lô mới khám phá ra được mối liên hệ giữa nhân vật Jesus ở Na-xa-rét và Chúa Phục Sanh: “Ta là Jesus mà ngươi đương bắt bớ” (Công vụ 9:5b). Dẫu cho là một học giả Do-thái thượng hạng, Phao-lô chưa từng bao giờ có thể kết nối hai ý niệm hay nhân vật này lại với nhau thành một. Chỉ bởi sự mạc khải từ trời giúp tâm trí ông được mở ra và ánh sáng chân lý chiếu rọi vào bên trong con người bé nhỏ này. Sau này, Phao-lô thuật lại: “Đức Chúa Trời, là Đấng đã để riêng tôi ra từ lúc còn trong lòng mẹ, và lấy ân điển gọi tôi, vui lòng bày tỏ Con của Ngài ra trong tôi” (Ga-la-ti 1:15-16a). Đó là hành động của ân sủng. Chúa Jesus đã từ kẻ chết sống lại để rồi bởi đó Phao-lô được giải cứu ra khỏi ngục tù tăm tối và ngu muội của một con chiên ngoan đạo, biến ông trở thành một môn đồ chân chính của Chúa Jesus, sẵn sàng chết cho “Đấng đã chết và sống lại cho mình” (2 Cô-rinh-tô 5:14). Nếu không có cuộc gặp gỡ chẳng hẹn trước trong ngày hôm ấy, chắc chắn rằng Phao-lô mãi mãi chỉ là một con chiên ngoan đạo không hơn không kém, xa cách cửa thiên đàng vạn dặm và chẳng bao giờ hy vọng bước vào đó!
Ngày nay người ta nói nhiều về tôn giáo hay tín ngưỡng hơn là nói đến niềm tin chân chính nơi Chúa Cứu Thế Jesus. Sống trong một xã hội mà niềm tin Cơ đốc đã trở thành văn hóa thì con người rất khó phân biệt giữa Cơ đốc giáo và Chúa Cứu Thế Jesus. Lắm khi tưởng chừng rằng mình đã là Cơ đốc nhân bởi những hành động và sinh hoạt tôn giáo của một con chiên ngoan đạo. Nhưng đó không phải là sự bảo đảm của sự cứu rỗi và bằng chứng của sự thay hướng đổi chiều của đời sống tâm linh. Chẳng ai từng gặp gỡ và chạm trán với Chúa Phục Sanh mà còn có thể sống cuộc đời của một con chiên ngoan đạo hay ngay cả làm một tín hữu có đời sống đạo hạnh tốt. Cơ đốc nhân không phải là người có nếp sống đạo đức tốt mà là người gặp được Chúa Phục Sanh. Kẻ thù của đời sống Cơ đốc nhân không chỉ là ma quỷ như chúng ta thường nói, mà còn là sự mù lòa tâm linh, sống đời con chiên ngoan đạo mà tưởng mình đã gặp Chúa Phục Sanh. Chẳng thà hoàn toàn là người ngoại đạo và chống trả Chúa Phục Sanh còn dễ dàng tin Ngài hơn là con chiên ngoan đạo mà chẳng bao giờ gặp gỡ Chúa Phục Sanh! Con chiên ngoan đạo lấy điều mình làm theo tiêu chuẩn của Lời Chúa và niềm tin tôn giáo làm niềm tự hào cho chính mình. Cơ đốc nhân chân chính sẽ nhìn lại những gì mình thành đạt trong nếp sống đạo và nói như Phao-lô: “Thật, tôi xem những điều đó như rơm rác [đồ dơ nhớp đáng kinh tởm].” Con chiên ngoan đạo đang làm công việc Chúa nhưng Cơ đốc nhân chân chính đang hầu việc chính Ngài. Con chiên ngoan đạo tìm sự thăng tiến trong đời sống tôn giáo nhưng Cơ đốc nhân chân chính sẽ khao khát như Phao-lô: “cho đến nỗi tôi được biết Ngài, và quyền phép sự sống lại của Ngài, và sự thông công thương khó của Ngài, làm cho tôi nên giống như Ngài trong sự chết Ngài, mong cho tôi được đến sự sống lại từ trong kẻ chết.” Đó là khát vọng của sự thay đổi tận gốc rễ của bản chất tội lỗi mà chỉ có thể tìm thấy trong sự chết và sống lại của Chúa Cứu Thế Jesus (Rô-ma 6:2-10). Con chiên ngoan đạo tìm cách bước đến gần cổng thiên đàng và sống với niềm hy vọng mong manh may ra mình sẽ được Chúa thương và cứu vớt. Nhưng Cơ đốc nhân chân chính buông chính cuộc đời mình vào trong vòng tay yêu thương cứu chuộc của Ngài và chính Ngài đặt người vào trong thiên đàng vinh hiển. Thế thì, sự khác biệt giữa con chiên ngoan đạo và môn đồ thật của Chúa Jesus là gì? Chính là sự gặp gỡ thật sự và đấy ý nghĩa giữa ta và Chúa Phục Sanh.
Bạn và tôi đang sống bằng niềm tin tôn giáo hay bằng sự sống phục sanh của Chúa Jesus? Bạn và tôi đang cố gắng làm con chiên ngoan đạo trong nhà Chúa hay sống thật sự là môn đồ thật của Chúa Jesus? Bạn và tôi đang nổ lực làm công việc Chúa hay thật sự hầu việc chính Ngài?
Posted by Trần Trọng Nha