Tâm linh khiến con người nhận biết Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hóa, hay các  đấng thần linh cách nguyên tri, là động cơ thúc đẩy con người tầm đạo, đưa con người vào sự thờ phượng, lễ bái. Điều này có nghĩa là đưa con người từ thế giới hữu hình vào môi trường gặp gỡ thần linh ở thế giới vô hình. Thờ phượng được coi như sự tôn kính thần linh trong tâm của con người. Và đây cũng là lãnh vực mà các ý tưởng Sa-tan lầm lẫn trong ta đã đánh lạc hướng sự thờ phượng chân thần phải lẽ.

Chủ đích con người thờ thượng thần linh dường như được gom lại trong hai chủ đích: Mong được phước và mong thần linh đẹp lòng. Nhưng tiếc thay, con người với trí óc hữu hạn, giới hạn vào không gian và thời gian nên thiếu tri thức về thế giới siêu nhiên của thần linh. Vì thiếu tri thức đó nên lầm lẫn trong sự thờ phượng thần linh càng rõ rệt.

Con người cứ suy bụng ta ra bụng “thần”, muốn được ban phước, trước hết phải dâng lễ vật lên “thần”, “tốt lễ dễ van” một cách hối lộ thần linh. Có câu chuyện cười xa xưa về cách hối lộ thần thánh cũng như hối lộ người đời. Chuyện kể rằng : Có vài sĩ tử sắp sửa lều chõng đi thi. Họ hùn tiền sắm một mâm lễ vật vào Văn Miếu cầu thánh Khổng Tử để Ngài phù hộ cho…đỗ kỳ thi này. Vừa đặt mâm lễ xuống, chưa kịp khấn vái gì cả thì “phút đâu trận gió cuốn cờ”, cửa nội cung mở toang, người trông coi đền thánh Đức Khổng Tử từ trong chạy ra, xổ cả búi tó, khua tay lia lịa bảo các sĩ tử rằng :

 

Cái này phải đưa ông…anh họ của Đức Khổng Tử…mới kiến hiệu. Các sĩ tử còn ngẩn ngơ chưa hiểu ông anh họ của Đức Khổng Tử là ai. Người trông coi đền thánh Đức Khổng Tử cười nói tiếp :

Ông anh họ của Đức Khổng Tử là…Khổng Phương đó!

Chữ nho “ khổng” là lỗ, “() phương (hình)” là hình vuông. Lỗ vuông là tiền. Tiền ngày xưa bằng đồng hình tròn có lỗ vuông ở giữa. Thời Cộng Hòa xa xưa, các ông bà có con học không giỏi, nhưng muốn con đậu cao, hoặc được vào các trường đại học tuyển như nha, y, dược, đem tiền đi “lo lót” thì nghĩ ngay “phải có “Đức Trần Hưng Đạo” phù hộ mới xong”, vì trên tờ giấy bạc có hình Đức Trần Hưng Đạo. Câu chuyện trên ý nói có tiền đem đút lót quan trường thì đậu, thì vào các ngành tuyển, chớ thánh thần nào phù hộ.

Trong cuốn chuyện Mái Trường, nhà văn Duyên Anh kể lại thời thơ ấu của ông. Trong đó có chuyện ông đi thi Sơ Học Yếu Lược. Đại để ông kể như sau : Trước ngày đi thi, bà cụ thân sinh của ông biết ông học chẳng bằng ai, nên vội sắm sửa đi đến các miếu có tiếng là “linh thiêng” để cầu thần thánh phù hộ cho ông. Nhưng kỳ thi đó ông đã ngâm câu “thi không ăn ớt thế mà cay”. Và ông kết luận : Thực ra tôi chưa hưởng được lộc của các thánh, nhưng các thánh đã hưởng được lộc của mẹ tôi.

Lễ cúng phải cho hậu hĩ và các vị “đại diện” cho thần thánh cứ nhắm vào hoàn cảnh gia chủ mà tạo lễ nghi tế tụng để giúp thần thánh đòi cho đủ lễ, và thị trường “buôn thần bán thánh” phát đạt.

Về lễ nghi thờ phượng lại được các vị “đại diện” thần thánh cứ suy bụng ta ra thần mà tạo lễ nghi, cúng tụng sao cho bầy tỏ được lòng thành và đáp ứng được sự ưa muốn của thần linh hầu thần linh đẹp lòng. Và không ít các vị “đại diện” thần linh, thay mặt cho thần linh, đẹp lòng một cách phàm tục. Chẳng ai nhìn thấy hay nghe được rằng thần linh đẹp lòng.

Thờ phượng là một hình thức tương giao với thần linh bởi lòng cung kính, suy tôn, ngưỡng vọng thần linh. Truy nguyên sự thờ phượng của nhân loại, người ta không thể biết được nếu không nhờ Kinh Thánh. Kinh Thánh cho chúng ta biết thủa ban đầu, Đức Chúa Trời tạo dựng con người, và con người chỉ tương giao với Đức Chúa Trời, thờ phượng Đức Chúa Trời và lễ vật không phải để “lời cầu xin của mình được nên”. Con người nghe Đức Chúa Trời phán dặn và làm theo ý muốn của Ngài để được Ngài ban phước. Nhưng sau khi tổ phụ loài người phạm tội bởi nghe lời dụ dỗ của Sa-tan, con cái Chúa vẫn thờ phượng Đức Chúa Trời theo cách thức Ngài chỉ dậy. Dầu Kinh Thánh không ghi lại lời chỉ dậy của Đức Chúa Trời về cách thờ phượng Ngài, song câu chuyện thờ phượng Ngài của hai anh em Ca-in và A-bên cho ta thấy A-bên đã thờ phượng Đức Chúa Trời đúng cách bằng của lễ, và Ca-in đã thờ phượng không đúng cách cũng bằng của lễ. Kinh Thánh ghi : “Ca-in dùng thổ sản làm của lễ dâng cho Đức Giê-hô-va. A-bên cũng dâng chiên đầu lòng trong bầy mình cùng mỡ nó. Đức Giê-hô-va đoái xem A-bên và nhận lễ vật của người; nhưng chẳng đoái đến Ca-in và cũng chẳng nhận lễ vật của người” (Sáng-thế-ký 4:3-5). A-bên đã thờ phượng Đức Chúa Trời đúng cách. Ca-in thờ phượng Đức Chúa Trời theo ý mình cho là phải. Ca-in đã tức giận giết em mình vì cớ Đức Chúa Trời nhậm lễ vật của A-bên. Ca-in đã tức giận em mình vì cớ Đức Chúa Trời không nhận lễ vật của Ca-in, không chấp nhận sự thờ phượng của Ca-in:

Ca-in dùng thổ sản (Bản tiếng Anh “fruits” có nghĩa là trái cây bình thường, phải chăng vì thế là của lễ kém lòng kính trọng nhất dành cho Đấng Tạo Hóa) làm của lễ dâng cho Đức Giê-hô-va. A-bên cũng dâng chiên đầu lòng trong bầy mình cùng mỡ nó. Đức Giê-hô-va đoái xem A-bên và nhận lễ vật của người; nhưng chẳng đoái đến Ca-in và cũng chẳng nhận lễ vật của người; cho nên Ca-in giận lắm mà gằm nét mặt. Đức Giê-hô-va phán hỏi Ca-in rằng: Cớ sao ngươi giận, và cớ sao nét mặt ngươi gằm xuống? Nếu ngươi làm lành, há chẳng ngước mặt lên sao?” (Sáng-thế-ký 4:3-7).

Và cũng từ ngày đó đến nay, bản tính Sa-tan đâu đó trong con người đã lừa dối nhân loại trong sự thờ phượng và ngay cả trong sự thờ phượng Đức Chúa Trời.

Thờ phượng là nhu cầu của tâm linh như đồ ăn là nhu cầu của thể xác, vui thỏa là nhu cầu của tâm hồn. Thức ăn không tốt, chứa độc tố chẳng những không bổ dưỡng thân thể mà còn phá hoại thân thể. Tìm sự vui thỏa không đúng, thiếu nhân tính thì làm băng hoại tâm hồn. Và chúng ta phải nghĩ sao nếu thờ phượng không đúng ?

Biết thế nào là thờ phượng đúng và thờ phượng ai mới đúng ! Đã 75 tuổi đời trôi qua, người đang chia sẻ niềm tin cùng quý vị và quý anh chị con cái Chúa cảm nhận được rằng đây là vấn đề quan trọng cho cả đời người chúng ta và cả đời sau.

Thưa quý anh chị con cái Chúa,

Là con cái Chúa, chúng ta hẳn tin rằng chủ đích của các ý tưởng Sa-tan là muốn con người thờ phượng chúng thay vì thờ phượng chân thần là Đức Chúa Trời, hoặc không thờ phượng chúng thì chúng vẫn cố gắng làm sao để nhân loại “đổi vinh hiển của Đức Chúa Trời không hề hư nát lấy hình tượng ( kể cả tiền tài, danh vọng) của loài người hay hư nát, hoặc của điểu, thú, côn trùng” mà thờ phượng (Rô-ma 1:23). Nếu chúng ta không thờ phượng Đức Chúa Trời phải lẽ là chúng ta đã bị các ý tưởng Sa-tan lừa dối rồi đấy.

Giới thiệu thơ của thi sĩ Tường Lưu

Một con cái Chúa ở Hoa Kỳ

Toan Định Đường Lối

Có thể nói.. Chúa với tôi..tri kỷ

Không điều chi không to nhỏ với Ngài

Đường lối tôi phác họa rất là hay

Nên tôi muốn..xin Chúa cho..như nguyện.

 

Nhưng nếu việc không thành..theo ước định

Tôi sẽ buồn, sẽ phiền trách Chúa ngay

Chúa vẫn nghe tôi phiền trách hằng ngày

Ngài chịu đựng vì tình thương trời bể.

 

Tôi đã thấy những thành công đáng nể

Của nhiều người phút chốc cũng..khói mây

Tiếng vui mừng mới đó đã..cao bay

Đường lối người, một tầm nhìn..quá ngắn.

 

Với tình thương đời đời không giới hạn

Đức Chúa Trời chăm sóc kẻ thuộc Ngài

Có nơi nào xa khuất trái đất này

Không ở trong sự canh chừng của Chúa.

 

Người tin Chúa, Chúa lo cho tất cả

Đường lối mình toan định hãy dâng Ngài

Nên hiểu rằng : Hay mấy, cũng khi.. sai

Chúa chỉ dẫn các bước đi..thần diệu.